Lẽ thường
Ra đi là phải biết đi đâu
Không thể trù trừ giữa ngã ba ngã bảy
Không thể bắt mây ngừng trôi
Và sông kia ngừng chảy
Để vẽ hươu vẽ vượn một chân trời
Dắt nhau đi rồi mà chẳng biết về đâu
Săm soi mãi con đường không có thực
Lòng tự cao dễ làm mình huyễn hoặc
Cứ tin ta là số một ở trên đời ...
Chân bước đi như một kẻ mộng du
Tay vẫn nắm tay mà niềm tin rạn vỡ
Con đường xa chưa thấy một bến bờ
Đồng hành cùng ta
Có kẻ than buồn và có người sốt ruột
Còn ta lại lấp lững quanh co
Có phải mấy lão triết gia chết tiệt kia
Vẫn còn làm ta bối rối ?
Mớ lý thuyết suông
Như chiếc áo cũ lỗi thời
Cuộc đời đổi thay theo mỗi sát na
Sẽ chẳng giống ai
Nếu tự cho mình là duy nhất đúng
Chân lý hôm qua
Giờ đã khác rồi
Chung quanh ta
Có biết bao người tốt ở trên đời
Dại gì lẽo đẽo theo cái thằng lẹo lưỡi
Cái thằng nói một đằng lại làm một nẻo
Cái thằng cứ chằm hăm cướp của hại người
Con đường ai ai cũng đi tới
Sao ta lại quay lui
Bởi cái ghế cản đường
Hay của nả phù vân cản lối ?
Dòng đời chung mỗi lúc một đông vui
Đường thiên lý
Ai cũng ngại độc hành lầm lủi
Đã trễ lắm rồi
Không thể ngồi nhâm nhi quá khứ
Hay cãi nhau luẩn quẩn ở cái xó nhà
Cứ thử hỏi con người ta
Sống được bao lâu
( Chắc gì ai ai cũng sống lâu trăm tuổi )
Để mà chờ
Để mà đợi
Đừng để hạnh phúc cuối đường
Chỉ là
Ảo ảnh lừa nhau .