Nén hương lòng lồ lộ bằng đôi mắt đỏ hoe. Chân thoắt nhanh về hướng núi. Cây cỏ trơ trơ lạ lẫm bước chân dồn. Doi cát ngày nao đâu còn…?! Núi đã địu trăng lên và trăng đã chít lên đầu tôi màu sữa. Bà đi lạnh khoác góc sân vườn.
Tôi về, Bà đi không kịp lời trối trăn. Nấm đất chơ vơ chiều tái nhợt. Tàn tro mẹ đã nhen lửa bên chiều Bà có ấm không bởi mùa này trở gió? Vệt trầu của Bà hắt lên chiều bổi hổi, tím bầm trong con Bà ơi!
Tôi về, men theo đám ruộng đầu hồi. Gốc duối già ôm đồm cả những xâu chùm gửi tựa hồ Bà địu tôi bao năm. Con mương cái đâm nhánh thật thà như khối lửa của trời giống hệt đôi bàn tay Bà tôi sần sùi một đời chai sạm chẳng một chút chao lòng thong dong, thong dong.
Tôi về, úp mặt hớp ngụm nước trong veo trôi lặng lờ giữa lòng mương cái. Giề cỏ lác đung đưa in hệt chiếc nôi đời. Ở cuối nách ruộng đầu hồi ổ khoai lùi lở dở đọng rạch ròi hơi hám của Bà tôi.