N g h i ê u Đ ề 1939 – 1996
Mười ba năm. đấy, biển
hơi mặn thấm vào người
gió mặn luồn chân tóc
nước mặn hồn xa khơi
Vị nồng lên thớ gỗ
bờ đá vỗ âm ba
khói nhòa con mắt nắng
biêng biếc một phương nhà
Chú cá nằm mắc cạn
mà lòng ai đương trôi
hát thầm câu tống biệt
hoa. từ buổi luân hồi
Cát lầy chân chim mỏi
sóng bạt cả tiếng thầm
dường như bạn vừa nói
mất giữa triều vô âm
tháng 3 chín tư
C Ũ N G V Ẫ N L À N G H I Ê U Đ Ề
Chưa muốn về? ừ. thôi ở lại
cái ngước nhìn của bạn. chao ôi!
đía thêm vài chặp. đêm. khuya lắc
râm ran dưới đất chuyện trên trời
Cũng vẫn là Nghiêu Đề dạo nọ
ngó con mắt thấy cười mỉm chi
vẫn tốt lành. cái thân cái vóc
tà tà theo. đời gấp gáp gì
Dữ thần chưa, tháng năm vùn vụt
cây chuối trong tranh nom cũng già
ở ngoài này bọn ta còn trẻ
vẫn chích chòe miệng nói ba hoa
Xưa. bận áo chim hoa cầm cọ
giong chơi ở Lê Thánh Tôn Nguyễn Du
trưa khát cổ vỉa hè Công Lý
dzô Cái Chùa làm một ly de
Bầy ngựa gỗ nhong nhong thời trẻ
vui bạn bè đàn đúm ca ngâm
hứng ôm đàn lên gẩy một khúc
ngón ba trăng rười rượi hồ cầm
Sáng phố quắp. sương còn nằm ngủ
trộ xuân nồng cả đám anh em
ngó mơ màng con mắt đời sống
thấy tâm hoa một đóa rất mềm
Rừng có cây. dày. xanh chỏm đất
mặt trời sớm mai ngực yên lành
đêm đại bác rung xa thành phố
bạn ở lính về một khúc quanh
Ngã rẽ tranh lên đường chia cắt
tháng bôi đen mầu mực thiếu thời
nửa câu thơ đành rành sẻ áo
xó đất nằm ngụm nước cầm hơi
Gặp lại mươi năm sau phố biển
thủng thỉnh nói cười như chưa hề
chiều hai đứa ngồi nhìn sóng tấp
bãi cát duyềnh xóa một chân đê
Phà khói ấm nhìn ra đời cũ
góc xô bày từ hơi hám quen
ngủ một giấc say vùi chén khứ
trưa trật trờ. kết một chiều thêm
Cứ “tẳng tẳng”, Nghiêu Đề thuở nọ
gặp đây rồi. đi đâu chi xa
hai đầu huyễn xúm nhau thành thực
quanh quẩn đêm. nghe một tiếng khà
1997
bàng hoàng. qúa đỗi bàng hoàng
“tẳng tẳng”: thủng thẳng, nhâm nhi
[ Trích phóng bút Cũng Cần Có Nhau ]