Nằm viện mà chữa bệnh tim cũng có cái lý thú của nó.
Sau 5 ngày cấp cứu...mình được đưa qua phòng Siêu Âm để rà soát xem nó có bao nhiêu đường đi...nẽo về.
Lén lén nhìn qua màn hình...thấy đen thui...chạy lung tung chẳng hiểu mô tê gì...thì nghe cô trợ lý (chắc là y tá) bổng hỏi cô bác sĩ: ” Sao không thấy trái tim?”. Cô bs Siêu Âm bảo: ”Tại ổng hít vô...nó chạy đi chỗ khác chứ sao không có”. Bs nói tiếp: ” Không có tâm còn sống được chứ không có trái tim làm sao sống. Người ta bán tâm để sống chứ có ai bán tim để sống đâu!”
WoW...! Cái ông Vương Dương Minh người Tàu này ở tận tk.16 mà đã xác định ”con tim là cái khối huyết nhục” còn ”cái tâm là cái tri thiện tri ác”. Hóa ra hai cái này cách xa nhau mấy gan tay lận!
Nhưng mãi đến bây giờ...tk.21...vẫn còn có quá nhiều người vẫn đoan quyết rằng ” cái tâm nó nằm ở trong quả tim”.
Ngó tới...ngó lui...mới thấy rằng Đức Phật hay thiệt là hay...cách nay trên 2.500 năm đã xác định cái tâm nó nằm chình ình ở trong não:
- ” Mỗi khi biết, nhận thức thì đó là tâm biết hay tâm thức.
Mỗi khi suy nghĩ, đó là tâm suy nghĩ hay tâm hành.
Mỗi khi tưởng nhớ, tưởng tượng, đó là tâm tưởng.
Mỗi khi cảm giác vui buồn, sướng khổ đó là tâm thọ”
”Tâm = Thọ, Tưởng, Hành, Thức.
Khi tâm suy nghĩ (hành), khởi lên những ý nghĩ, thì người ta gọi là tâm nghĩ hay ý nghĩ, do đó tâm đồng nghĩa với ý.
Khi tâm biết nhận thức thì gọi là tâm thức, cho nên người ta cũng gọi tâm là thức.
Tâm (citta), thức (vinnana), và ý (mano) được xem như là tâm vương, còn thọ, tưởng, hành là những tâm sở”.
( Thích Trí Siêu Lê Mạnh Thác – ”Tâm và Ta” – tr. 108 &109 - xb Phương Đông.2007 -)
Cảm ơn trái tim!