Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.113
123.142.079
 
Tiếng gõ vào cửa Nước Thiêng Đàng của Chúa
Quỳnh Thi

 

         ( Kính dâng linh hồn cha tôi )

1 –

Thày nằm ở đây       Thầy đã nằm ở đây

trên chiếc giường trắng toát

thể xác ánh lên dương quang

của những chiếc bóng đèn nhân thế

chi chít chung quanh là cuộc đời

đang thở hơi thoi thóp

khi tất cả không ý thức được

mầm sống nào đang chảy ra lênh láng mỗi giây mỗi phút

 

Ở con người

thờ ơ là lúc họ đang khỏe mạnh

trong điều kiện tất yếu đưa đẩy hoan lạc

giây leo bẩm sinh trong mọi thời tiết

suối nước chảy nồng nàn như dòng tinh dịch

mỗi việc làm        lời nói       hay rong chơi

đều là đời sống

được tính từ lúc con người sinh ra

cho đến khi trái tim ngừng đập lần cuối

ít có sự nhắn nhủ đều đặn

bao nhiêu là năng lượng

bao nhiêu điều tốt lành dành cho con người

kể cả đau khổ và bất hạnh

làm cho họ lớn hơn       cao hơn         mong được hoàn thiện để làm người

 

Nếu không có đau khổ

thì hạnh phúc là một thứ gì        không đáng khát khao

và đây rồi nạm kim cương quí giá

trong mỗi tâm hồn tìm kiếm

2 –

Thầy nằm đây hai mắt nhắm nghiền

từng giọt nước trong ống chảy vào tĩnh mạch

nào đâu nghe được

róc rách sự sống

trong tòa nhà nguy nga của những người đang nằm chờ đợi

        và đó cũng là nơi dừng chân

                  ở trạm ga cuối cùng trên mặt địa cầu xinh đẹp

 

Đã đến rồi thứ rệu rã bèo mây

chập chùng một đáy vực hư vô chờ sẵn

con người đang chứng kiến sự bất lực của mình

trước thời gian và vĩnh cửu

sự hồi tưởng đang ray rức những người còn tỉnh trí

ô hay      những thống khổ buồn bã lại dành cho những người

        con thân yêu     bạn hữu      quyến thuộc của thầy đang đứng quanh đây

xúc cảm nơi mỗi người thay lời nói  yêu thương

cội nguồn của dòng huyết thống

 

Thầy biết không

con tim của con đang đập thổn thức là huyết thống của thầy

nó nuôi dưỡng thể xác và trí tuệ

những tiếng nấc lẫn thơ của con cũng đang viết bằng máu của thầy

chảy lênh láng cả cuộc đời

thấm đẫm tình yêu

và con đang đứng đây ngắm nhìn một tâm hồn đáng kính       trong cái thân xác

       bất động

                thanh tịnh đẹp đẽ

thầy biết không

suối nguồn của đời con là một chuỗi dài tràng hạt đau đớn      lẫn cô đơn

con muốn gửi gấm cho thày

nó trộn vào cơm con ăn mỗi ngày

vào thơ của con linh hiện         cứ hoài năm tháng. . .

dài dằng dặc chẳng biết khi nào ngừng

 

Ôi! Thầy nằm ở đây trong giờ hấp hối

xa cả một quê hương         mênh mông        chất nặng

những con chim Việt lìa tổ thở than

hay đang trốn biền biệt một mùa đông chưa biết

khi nào hết lạnh

đàn chim con từ  trước ở quê hương  đến lúc bay xa ngút ngàn  thế giới

hết thảy đều câm lặng

 như chờ một cuộc tử nạn lần cuối

 

thầy nằm đây

giờ khắc của một định mệnh sắp diễn ra

môi đức hạnh chất chứa không bao giờ thừa thãi

rung vang lời thánh hóa ngọt ngào trong con

nơi đặt để một đền thờ tội lỗi

 

Ngoài kia nắng vẫn hanh vàng

xin hơi nóng thiêu tan lòng sợ hãi ( lẫn cô đơn và đớn đau! )

trong cõi nào điếng tê

thầy có nghe con nói

bằng tĩnh lặng âm thầm

sống ở thác về

nhưng dòng chảy của nó là hai chiều khác biệt

giữa ý thức và vô tri

chỉ có hồn thơ là trong suốt

sự diễm lệ như ngày linh hiện

mật độ tối tăm những gì còn lại

những suy luận rối rắm lý luận

không sao nói hết trước khung cửa vĩnh hằng

và cửa tử cung bước vào đã khép

quả đất cũng chỉ là một tinh cầu vô tri

không còn héo lánh sự sống

tắt đi cùng với hơi thở

 

Sắc màu ở đâu         lòng tham        giàu có

mọi thứ bây giờ thành vô nghĩa

đêm tối réo gọi thất thanh trùng điệp hư vô

mặc niệm  một lần cho điều hữu hạn bất lực

và hết thảy        sẽ là một đống chôn vùi

ở nơi đó hứa hẹn sự tự do tuyệt đối

 

mới ngày hôm qua

ánh tà dương nơi chân trời màu đỏ

cái nhẩy từ bên này vực thẳm

nằm gọn lỏn hai chân vào nước thiên đàng

không một sát na       khinh động nào ngăn kịp

lằn răn với biên giới con người

mong manh một làn hơi thở

mà cả một  đống triết lý giãi bày

tắt nghẹn

 

Con biết nói làm sao

viết làm sao

kẻ yếu đuối mộng mơ

ngồi ở đây nghe hư vô réo gọi

gió ngoài trời không còn miên man

mà chỉ từng đợt gầm rú dữ dội trên những ngọn cây phong mùa hạ

miệng lưỡi con khô ran

nỗi thống khổ đang làm tê liệt từng giác quan

chỉ còn hai con mắt trợn tròn kinh ngạc

3 –

Thầy  đang nằm ở đây

lời ca thánh và kinh nguyện sấp mình kính cẩn

 

hôm nay là ngày mười tám tháng tám

đúng ngày này  chín năm trước

đứa con trai duy nhất của con đã vĩnh viễn ra đi

trong lưỡi hái cay nghiệt của định mệnh

giữa chao đảo khốn cùng tuyệt vọng

tử thần tàn bạo giống như một tên bất lương khốn kiếp về giết

        người giữa ban ngày hợp pháp

con chới với rệu rã cả đức tin. . . . ..

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thằng bé vừa chớm tuổi thanh xuân đã. . ..

4 –

Những đóa hoa trong vườn đang gục héo trưa hè

dưới  khung cửa sổ buồn rầu vắng lặng

 

thầy nằm ở đây 

ký ức có kịp nhìn về quê hương

nơi chốn xưa         một thời nồng ấm

chung quanh đây dầy đặc rừng thông

giống như ở  đà lạt quê nhà

gió trên những ngọn thông conroe rì rào          rì rào than khóc

quặn thắt lòng con

 

Trên chiếc giường trắng tinh kia

thiên đàng và địa ngục hay niết bàn . . . hay gì gì đi nữa

chỉ đủ cảnh tỉnh những người còn sống như con

hay là điều thánh hóa những tâm hồn cằn cỗi u mê

đối với thầy          tất cả đều vô nghĩa

vì cái chết đã gột rửa hết thảy          để thầy được an nghỉ trong thượng đế đời đời

 

Thầy  nằm đây

trong thế giới huyền mộng bình an

chỉ mình con với những điều không sao nói hết

thầm thì với thầy        người  cha thân yêu muôn đời của con

như những giọt dịch truyền chảy vào dòng máu yêu thương

thăm thẳm./

                                                                                                  

   ( Sửa chữa lại vào tháng 3 – 2014 )

 

 

 

Quỳnh Thi
Số lần đọc: 1733
Ngày đăng: 15.03.2014
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Không còn một cửa đi , về / Dạ khúc - Xuân Thao
Khoan nhặt trên sông - Phan Thanh Cương
Thơ cho mùa giêng - Nguyễn Nguyên Phượng
Nhân tình - Trần Hữu Khả
Một chủ nhật khác ở Hà Nội - Võ Công Liêm
Cơn mớ lội ngược dòng/Của ngày thứ sáu/Sợ hãi/Đêm bạch tạng - Phương Uy
Chùm thơ tặng 8.3 - Nguyễn Đăng Luận
Nhớ một người bạn thơ - Nguyễn Văn Gia
Luân khúc - Trần Hữu Khả
Bài tụng ca thứ hai cho hoàng hôn - Phương Uy