Hôm nay lạnh, mặt trời chưa thức dậy.
Bầy chim trong vườn cũng chưa thức dậy. Im lìm
Tôi nhìn đồng hồ. Mới…tám giờ. Đêm?
Đồng hồ vẫn chạy. Tôi nghe tiếng kêu tic tac
Tôi lại nhắm mắt. Tôi muốn ngủ thêm một chút
Hay nhiều hơn một chút cũng chẳng hề chi!
Ngày cuối tuần không bận chuyện gì
Tôi muốn ngủ như mặt trời đang ngủ
Như bầy chim trong vườn tôi, đó
Đâu có tiếng kêu nào đánh thức bình minh?
Tôi làm bài thơ nào…cũng chỉ cho mình!
Bài thơ này tôi làm vì tôi gõ chữ
Chín giờ hơn rồi…không làm sao ngủ nữa
Thức dậy, tôi đi mở computer
Tôi đi làm thơ, tôi đi làm thơ
Tôi không làm phiền một ai, đừng ngại
Tôi có làm đi, làm lại
Bài thơ nào tôi cũng làm cho tôi!
Tôi có gửi cho em, tôi muốn em cười:
“Người làm thơ nào cũng có một người trong mộng!”
Và…như thế: trăm năm đời sống
Chẳng qua là một giấc mơ thôi!
Chuyện Nước Non kia là chuyện của muôn người
Không phải chuyện của riêng mình, bân tâm chỉ mệt!
Làm thơ như Lý Thường Kiệt
Quả thật chưa có một tượng thờ!
Nguyễn Khuyến nói: “Ngồi gắng ôm cần lâu chẳng được, cá đâu đớp động dưới chân bèo!”
Bốn ngàn năm hơn, lịch sử buồn hiu
Mặt trời ngủ, bốn ngàn năm còn ngủ!
Tôi bỗng nhớ thêm thơ Đoàn Phú Tứ:
Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngắt
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh.
Thơ tôi làm có em có anh
Đố bạn tìm thấy chút bình minh trong đó!
Nguyễn Vỹ nói đúng: “Nhà văn An Nam khổ như chó!”
Mười giờ hơn rồi, tôi ngó mặt đồng hồ
Ngó ra ngoài trời. Trời buồn ai mà như muốn mưa?