Người ta nói Sài Gòn tháng Tư / trời nóng quá không có một nụ cười / chiếc nón lá không che hết tóc / bỗng / bất ngờ một trận mưa rơi…
Người ta nói Sài Gòn hỗn độn / xe và xe / người và người / chen nhau / đi trên đường ai cũng muốn đi mau / ai qua đường…cũng ào ào như xe cộ!
Người ta nói Sài Gòn không còn xe thổ mộ / không còn những tiếng lạc ngựa leng keng / chỉ vang những tiếng chuông Chùa mà thèm…cõi yên tịnh / gọi là…cực lạc!
Tháng Tư Sài Gòn không chút gió mát / một chút môi hồng có đủ thương không? Những đứa nhỏ cầm cà rem mút mút / lưng ba lô sách vở nhẹ tênh…
Tôi xa Sài Gòn hai mươi lăm năm / nhớ nhìn về / thấy mây bồng bềnh / nhớ làm sao bèo trôi sông rạch / nhớ làm sao ánh mắt bạn bè…
Nhớ làm sao chiếc nón em che / nửa khuôn mặt muốn hôn mà sợ / có cái gì không tan thành khói? Cả chiếc xích lô chở khẳm mồ hôi!
Người ta nói…Sài Gòn thôi…thôi! Đừng nghĩ tới nữa! Những ngôi nhà cao ngất. Những bóng nhà che trường mầm non / cây trứng cá đỏ lòm trái chín…
Tháng Tư Sài Gòn có một nơi cô quạnh: chùa Bà Đanh…vẫn chùa Bà Đanh! Không ai quỡn vào đây khấn nguyện…người ta ra nhà thờ Đức Bà để ngắm trời xanh!
Tháng Tư Sài Gòn rồi tháng Năm, rồi tháng Sáu…rồi thời gian đi tới, tôi ngược về tìm chiếc xe ôm / tôi bảo người lái xe đưa tôi vào một con hẻm. Con hẻm vẫn còn nguyên rác rưởi tồi tàn…
Hai mươi lăm năm tôi còn lang thang đi kiếm một Thiên Đàng…không có! Những chiếc xích lô máy lâu rồi tắt thở…chúng nằm đâu trong nghĩa-địa-người?
Sài Gòn ơi Sài Gòn ơi đẹp lắm / chẳng qua là bài hát…dễ thương!