lặng lẽ về trong ký ức
buổi chiềuquê cổ điển, như
nét mực mờ câm, trong tập thơ văn giấy cũ nâu vàng,
như bức tranh quê treo tường, bụi bám đầy, thời ông bà để lại
thằng Bờmdắttrâu vào ngõ
mẹtôi nấu bữa cơm chiều, khóitỏaquyệnngọncâycao
cha tôi tưới chậu cúc vàng
chị tôilàm vảy mấy con cá rô đồng, đuôi còn quẩy
conchó già nằm tư lự, đếm buổi chiều còn lại
hàng rào tre, con mèo hoang nhảy vội
trước sân, chúchócon rượt con ngỗng trắng
có tiếng ai, gọi con ơi ới ở nhà bên
tôingồingắm hàngcau,
nắngvàng vắt mìnhngang dãy núi
tức cười, chú gà trống điệu bộ đi tới đi lui
đàn chimsẻ rối rít bên kia đình, dành nhau chỗ ngủ
bóngđêm từ từ lên, tiếng côn trùng bắt đầu trỗi dậy
bản hòa âm huyền bí về cõi đêm
tôi thắp ngọn đèn dầu mờ, mơ về
ánh sáng điện, ở phố thành bên kia dãy núi xa
chiềuchạngvạng, một đời
qua hai vạn buổi chiều
chiều nay còn chỉ một
buổi chiều quê trong ký ức
buổi chiều trong cổ tích.