Em làm thơ ngộ thiệt: có câu ngắn câu dài, nhiều câu họp thành bài – một bài thơ dài ngắn….
Em làm thơ hay lắm, em tả những dòng mưa, những dòng mưa lưa thưa rớt giọt dài giọt vắn…
Ở với nhau không đặng, ờ thì ngó mưa thôi – mưa đâu có ở đời, có nhiều ngày trời nắng…
Có nhiều lần nghe mặn khi ngậm từng câu thơ giống như ngậm giọt mưa, mưa vừa mặn vừa đắng!
Suốt đời em lận đận nên mưa cũng buồn rầu. Em phơi bày từng câu, em phơi bày gan ruột…
Ở với nhau: Mơ Ước. Mơ Ước bay theo mưa! Và em có bài thơ…ngắn dài như nước mắt!
Nước mắt đắng và chát. Em lau mặt mấy lần. Lúc đó thơ tần ngần…trăng soi người bên cửa!
Tiếng chim vang nho nhỏ dưới mái hiên thì thào. Bài thơ em nghẹn ngào bỏ phong bì gửi báo.
Anh đọc ngày mưa bão, thèm một buổi mưa bay bởi những câu ngắn, dài sao mà thê thiết quá…
Em ơi, rồi tất cả chỉ là cơn mưa thôi? Chỉ là cơn mưa thôi chỉ là cơn mưa thôi…