tặng Lữ Quỳnh
nhốn nháo tranh. và lũ chim
ngày đi xa quên mang hạt
bay qua biển bắc
một vệt nước sáng lung linh môi
nàng
hôn gió
cứ thể là hương
vươn(g) không gian
khiến mây tụm lại hình quả táo
cây khó mọc trên cát vàng
mà cỏ bồng linh lợi quá
ai lăn cùng rớt xuống người cô đơn ngồi
trong tranh. lẩn lút
thò tay ra khỏi dúm màu
chợt sông mù sương
những sợi bố bắt đầu nhen nhúm
bài thơ hơn bốn chục bật quẹt hàn xanh
tuổi đời mắt xếch
như in. bữa chia tay người đi
tầm phào xứ
khi định vị sáo hồ
tất cả chúng ta cùng cảm lạnh
mà vết trần thổi mong manh
không còn nghi hoặc gì
tranh bây giờ tự im màu khỏa
rúc tìm nhau bầy chim ngoài đông phố
nghẹn lời tổ khúc ở phía nam
của một dải tầm tầm
hai tháng chín mười bốn