PETŐFI SÁNDOR
Thu đây rồi, lần nữa,
đẹp như mọi khi, với ta.
Ai biết được, tại sao
ta yêu? nhưng ta yêu.
Ta ngồi trên mỏm đồi,
từ đây nhìn tứ phía,
và lắng nghe dịu dàng
tiếng lá rơi nhè nhẹ.
Mơ màng soi mặt đất
tia nắng hồng hiền hòa,
như nhìn con thơ ngủ
người mẹ hằng yêu con.
Với mùa thu, Trái Đất
thiêm thiếp ngủ, chẳng ra đi ;
nhận ra từ lim dim mắt nhắm
Trái Đất thiu thiu, chẳng ốm đâu.
Nhẹ nhàng cởi bỏ trang phục đẹp
thay quần áo lặng thinh;
một mai sẽ mặc lại, khi hửng
mỗi ban mai, ửng hồng.
Hãy ngủ đi trời đất, thiên nhiên ơi,
hãy ngủ đi đến sáng,
và hãy mơ những giấc mơ
mi âm thầm ao ước.
Bằng ngón tay khẽ khàng
phím đàn rung ta gảy,
bài hát ru của mi như thể,
khúc hát u sầu buồn bã của ta.
Người yêu, ngồi xuống cạnh anh đi,
em hãy ngồi lặng im tận lúc
bài hát của anh, như gió thì thào
trên mặt hồ, câm bặt.
Nếu muốn hôn anh, lên môi anh
hãy nhẹ nhàng đặt môi em mịn
để chúng mình đừng làm thức tỉnh
phút chợp mắt của thiên nhiên.
(Erdőd, 1848. november 17-20)
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hungary
( Budapest. 2014. október 1.)