Cái thuở tinh khôi đường lộng gió.
Chung niềm ước vọng ý cao bay.
Tôi – Em , từ độ trăng cài mộng
Mơ giữa đường trăng, mộng vẫn gầy.!
Rộn rã
Những bước đầu đời cây trẩy lá
Hoa thôi khô, thôi rụng,
cõi hoang đường…!
Mảnh vườn cũ
thôi xơ xác chuyện thê lương
Bao diễm ảo sẽ thay màu phế tích.
Rồi tôi-em, ta-người hừng hực sống
Rồi cùng nhau đi vào nẽo hoang vu
Cái thực bây giờ, là mộng của mai sau
Lời gạt gẫm …
Nỗi niềm buồn thế kỷ.
Quờ quạng bóng chiều thiên lý
Lời khan níu vết đêm tàn
Em ơi ! sầu mộng thời gian
Khi chưa ráo lệ cho ngàn nỗi đau !
Bến đời Thực-Mộng ra sao ?
Để bây giờ đẫm sắc màu bể dâu
Đất trời còn có trăng sao
Tôi – em lại có niềm đau viễn trình.
Cung đường mơ ước ngày xưa ấy
Em có còn chăng, tình cũ xa xăm ?
Ta khập khễnh qua bóng chiều…chợt thấy !
Một đường băng thế kỷ âm thầm.
Nếu mai nầy
Ta có nghĩ gì nhau nhỉ !
Thì xin nghĩ cái chung, là trước hết
Cho nghĩa sống, để không bao giờ chết
Ngập ngụa sắc màu mây nước
Chênh vênh giấc mộng quan san
Có thấy gì đâu, ảo tưởng đá vàng.
Khi nát lệ, còn chi mộng ước.!
Những cơn trốt qua đi
Trầy suớt cả tâm hồn
Huyệt chưa đào
Đời đã sửa soạn mồ chôn
Đâu đó… thiên lý tình chợt nghẻn.
Nếu mai nầy
Đời lên thêm trang sử
Cung đường thuở ấy ráo sương khuya
Khăn gói người đi,
Dìu dập kẻ về
Hướng ta đến là mặt trời đích thực.
Bây giờ dẫu nữa… mai sau nữa,
Chắc hẳn,
Thôi em, chuyện thế đời !
Trẩy lá để cành ươm nụ biếc
Bình minh sau khoảnh khắc đêm trôi,
Có còn đâu tình lạc giọng cuối phương trời…
Và khi nào em sẽ quên tôi ?
Louisiana, tháng 2. 2015.