đã dần im lặng
rồi
xuân cũng tan dần
bóc vết da
ngày tháng
sạm đen vực tràn trí nhớ
Em thay áo rồi
da mồi lược thuở
trinh nguyên là tự sơ sinh
níu bè lau mùa hạ
sông nắng vàng ươm
bơi ngược đa tình
rồi
đêm
cũng loang dần
ừ em, đừng khóc
đen mắt trùng vây
gân máu li ti
đen mắt trùng vây
cà phê tan giấc ngủ
em đừng xát muối vào đêm
đêm điệp trùng bên ngoài cánh cửa
khóa tiếng ru dậm à hời
đồi mồi trổ
đồi mồi trổ trên ngực em
trên mặt em
trên cả vòng ôm trể nãi
ngón tay xanh
không xóa nổi dấu phai tàn
cuống họng mùa hè
khắc khoải trận mù khan
rồi
chúng ta
trở về lại ngôi nhà trong bài thơ đã rách
trận hồi ức đã bị ám sát
u mê màu đen giả tạo
nỗi buồn hư cấu rã rời
bài thơ mùa xuân của chúng ta
trượt chân chết đuối trong vũng đen
ly cà phê
đã
dần
im
lặng...
là những bài thơ
Những bài thơ không yêu nhau
giấu cái nguýt dài trong mắt nhìn hờ hững
bài thơ tương tư vì sao
quên mất mặt đất mình đang đứng
triệu năm lạc lối về.
Bài thơ yêu một thứ không tên
nên không thể gọi
ngày qua như bấc đèn
ngày mòn mỏi
Sự lãng quên yêu nhau
hờn ghen độc dược
thời gian ấn những nốt màu
đá và tim hóa tuyết
vô thanh vỡ khúc mơ hồ
cô đơn yêu nhau
cuộn tròn nguyệt bạch
dấu hài xưa đã mờ
rêu loang thềm gạch
nghe vết lược tràn thơ
thôi để ngày qua sương lạnh
bài thơ dã dượi phím dương cầm
tay rời tay mùa di trú
tình rồi lưu vong
sáng . thức . giấc
buổi sáng thức giấc
thèm nhặt trong cỏ một làn hơi
mong manh sương nắng trời quá khứ
thiên đường xưa
khép mắt
buổi sáng thức giấc
bên ly cà phê loãng
vắng tanh người
ai là em
người trở lại
sương rồi cũng xa khơi
sáng thức giấc
lòng im
không tiếng động