Ngày xửa ngày xưa có một người nghèo khổ. Ông ta có một con ngựa nhỏ. Ông chỉ có mỗi một con ngựa, dùng để chở củi về nhà. Tất nhiên đấy là một việc vô cùng cực nhọc đối với một con ngựa, vì ai cũng thắng hai ngựa vào kéo một cỗ xe, đây chỉ có một.
Một hôm ngựa nói với ông chủ:
-
Ông ơi, ông hãy mua thêm một con ngựa nữa đi, vì kéo xe một mình mệt lắm ông ơi.
-
Ta cũng muốn mua lắm, nhưng ta không có tiền.
-
Nếu ông không có tiền, ông hãy cho phép cháu đi kiếm thêm một người bạn.
- Không được, nhỡ mi bỏ đi mất thì sao, để ta lại phải cõng củi trên lưng à?
- Không- chú ngựa nói- rồi ông sẽ thấy, cháu sẽ quay trở về mà. Ông cứ cho cháu đi đi! Một ngày thôi cũng được!
Đi thì đi!
Người nghèo khổ tin lời chú ngựa, và thả cho chú đi. Chú ngựa phóng ra đồng cỏ và gặp một chú ngựa khác.
-
Chào bạn, bạn có đến chỗ tôi không, tôi đang kéo xe một mình. Chúng mình sẽ thành một đôi, mọi công việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
-
Ấy chết, tôi đi sao được, việc trên cánh đồng cỏ này của tôi thích hơn nhiều.
Chú ngựa lại phi tiếp, và lại gặp một chú ngựa khác.
-
Bạn ngựa thân mến ơi, đến chỗ tôi đi! Tôi đang kéo xe một mình, ông chủ của tôi nghèo lắm, ông ấy không đủ tiền để mua thêm một bạn ngựa khác.
Chú ngựa của người nghèo khổ cứ phi mãi , đến tận khi mệt nhoài, chú đành lăn ra nằm nghỉ trong rừng. Thế nào mà chú lại nằm lên đúng miệng một hang cáo. Cả một đại gia đình Cáo đang sống ở đấy.
Một bé Cáo muốn chui ra khỏi hang, nhưng không tài nào ra được vì một khoảng trắng toát đè lên cửa hang. Nó quay vào, mách Cáo mẹ:
Nghe vậy, Cáo cụ bèn bảo một Cáo anh:
-Cháu hãy thử ra xem sao,vì cháu lớn hơn và thông minh hơn, cháu hãy nhìn cho kỹ ngoài cửa hang có cái gì.
Cáo anh chạy ra xem xét, cũng chỉ thấy một màu trắng toát đè lấp cửa hang, nó quay vào và nói:
-Đúng rồi, đúng là tuyết rơi thật rồi.
- Hừ! để ta ra, để ta xem!- Cáo cụ lầm bầm.
Đầu tiên, cụ Cáo cũng tưởng màu trắng toát đó là tuyết thật, nhưng khi nhìn thật kỹ thì không phải là tuyết, mà có thể là một con vật gì đó. Cáo cụ cào đất ở miệng hang cho rộng hơn và chui lên. Sau một hồi vất vả, cụ ta trườn lên khỏi miệng hang, và nhìn thật kỹ: úi chà chà! một con ngựa trắng!
Cáo cụ hân hoan:
Cáo cụ sang nhà hàng xóm và nói với Sói:
-Này ông bạn Sói ơi, ra đây giúp tôi một tay với! Có một con ngựa trắng to lắm nằm chết ngay trên cửa hang nhà tôi. Ông giúp tôi kéo nó sang một bên nhé.
Trời! Sói hàng xóm xiết bao mừng rỡ .
-Cực kỳ!- nó kêu lên khi nhìn thấy con ngựa trắng- Ông biết gì không? Hãy buộc đuôi của tôi vào đuôi của con ngựa trắng này, rồi tôi sẽ kéo sang một bên cho ông.
Nói vậy nhưng trong bụng, Sói nghĩ thầm:” Đúng là đồ Cáo ngốc, ta sẽ kéo thẳng về hang của ta chứ, hè,hè, hè…”.
Thế là Cáo cụ buộc chặt đuôi của Sói vào đuôi của chú ngựa trắng. Sói ta mắm môi mắm lợi kéo, kéo nhưng không được, sao nặng thế?
Ngựa trắng chỉ đợi có thế, chú nhảy chồm dậy, phi nước đại, băng qua các bụi cây, gạt phăng các cành cây, rồi kéo sói về nhà bác nghèo khổ. Trong khi phóng như bay chú vẫn không quên đá vài nhát ra phía sau cho sói lăn ra chết, rồi phóng thẳng vào sân nhà ông chủ của mình.
Con sói tham lam và ngu ngốc đã chết ngoẻo.
Lúc ấy người nghèo khổ đang ngồi buồn rầu ủ rũ đợi chú ngựa trắng của mình quay về, bác ta không tin là chú sẽ quay lại.
Khi nhìn thấy ngựa trắng, bác ta mừng quá, thấy ngựa trắng kéo về thêm một con Sói sau đuôi, bác còn mừng hơn.
Bác nghèo khổ tháo đuôi Sói ra khỏi đuôi ngựa, lột da và mang ra chợ bán. Tiền bán da Sói bác lấy mua ngay một con ngựa.
Từ đó trở đi bác nghèo khổ có những hai chú ngựa, bác thắng luôn cả hai chú vào xe và thế là ngày ngày hai chú ngựa vui vẻ cùng bác chở củi từ rừng về nhà.
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung
(Trích tập: Những chuyện cổ Hungary hay nhất)