Ta không biết có bao nhiêu tiền kiếp
Mà đêm đêm gặp mãi những người xưa.
Thật chẳng hiểu hình hài đà chuyển tiếp.
Sao duyên xưa bóng cũ vẫn chưa rời?
Những người xưa xiêm y là óng mượt
Ôm tỳ-bà, tay vuốt phím tơ ngông.
Thơ ý trải một dòng tình não nuột.
Trăng sao êm đứng lặng giữa trời nồng.
Gió trong ta
Sấm trong ta.
Nợ trần ai dễ gì ai thoát khỏi.
Tầng mây chảy,
Suối tình không gốc ngọn.
Thác là khói.
Sương là sông.
Mỹ nhân chập chờn hơi thở sóng!
Bụi trần không là tội lỗi.
Tinh khiết không là thánh thần.
Ta đi lơ lửng
Chẳng xác thân.
Một nửa mảnh linh hồn
Cùng con tim nóng hổi,
Trong cõi trần tục lạnh lùng.
Hằng vài mươi thế kỷ
Trời đất chỉ mình ta!
Bước chân đi ngàn vàng không giữ nổi.
Tình vương phi,
Ly rượu chuốt giải sầu.
Trướng gấm, phòng the
Màn lụa rủ.
Phong kín hương xuân...
Tiếng ai bước quay về ru ta ngủ.
Núi Việt, đất Ngô
Trời Tần, biển Hán.
Vạn quốc đều là bạn
Nam-Man, Tây-Di cùng vỗ bụng vui cười.
Một thanh kiếm dưới trăng,
Một bầu rượu trên hồ.
Một kỳ nữ bên suối.
Một dòng thơ như rồng cuốn lưng trời.
Tiếng khúc khích đùa vui bầy tiên nữ
Tiếng sạt xào quận chúa thoát xiêm y.
Dòng thơ trắng khuyên vành môi thắm đỏ.
Nhịp phách giòn ôm gọn bước lưu ly.
Những ngày xưa Ta có là Phạm-Lãi
Cùng Tây-Thi lướt sóng dạt buồm xanh?
Có lẽ nào Ta đã là Khắc-Chung phá ải,
Cứu Huyền-Trân Công chúa khỏi Chiêm-Thành?
Cũng có thể Ta đã là kẻ cuồng ngông Phạm-Thái
Yêu Quỳnh-Như trên sóng rượu ngang tàng
Những cung phi Tấn, Tần, Hán, Sở
Những mỹ nhân Ðinh, Lý, Lê, Trần.
Những tao nhân mặc khách thuở Minh, Ðường.
Chẳng hò hẹn, lại cùng Ta hội ngộ!
Ta, lãng tử
Ngàn năm chưa có một,
Ôm u hoài lưu luyến những người xưa.
Những vóc dáng,
Bóng hình,
Những nụ cười,
Hơi thở.
Vẫn quanh đây
Trong máu nóng tình đầy.
Xiêm y rủ,
Rộn ràng trong cốc rượu.
Thịt da tê,
Ðầu lưỡi ngát men xuân.
Trong tiền kiếp
Gặp nhau đà mấy bận?
Bây giờ nào còn nhớ
Ai trước ai sau!
Vạn năm rồi, ngàn đêm lẻ
Phút bên nhau...
Theo tiếng bước
Gót hài non nhỏ lệ.
Ta quay về.
Từ đó mãi xa nhau.
01-11-2003