Sau mấy ngày mưa, nắng túa về
Từng ngày ào ạt đuổi mưa đi
Mưa ra biển lớn làm dông bão
Bão phá tan tành một nước Phi…
Đây sướng thì kia đau khổ quá
Cũng là tác phẩm của Trời sao
Đây thì hạnh phúc, kia đau đớn
Một nước Népal đổ cái nhào?
Trời bảo Trời thương nhân loại khắp
Mở ra Kinh Thánh thấy đau lòng…
Lắng tai nghe tiếng chuông từng sáng
Hai chữ Bình An một ước mong!
Dưới bóng Chùa to, dưới Giáo Đường
Gặp Thầy, Thầy nhủ phải yêu thương
Gặp Cha, Cha phán nên san sớt
Không gặp ai…thì thấy cảnh hoang!
Sợ rồi nắng tới lửa rừng reo
Nắng bốc mồ hôi của kẻ nghèo
Kiếm được miếng cơm nhai đắng miệng
Dòng dòng xe cộ bụi bay theo…
Có người than thở: đời vô nghĩa
Cũng có người ôm riết cuộc đời
Chỉ chắp tay khi quỳ trước Phật
Xin mình ra khỏi chỗ mưa rơi…
Đời – cõi ta bà – nơi tục lụy
Buồn – Vui, nhân chứng những trang Thơ!
…và thêm những tiếng chuông chiều, sớm
Nhật mộ hương quan (*) khiến thẩn thờ!
(*) Thơ Thôi Hiệu:
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thương sử nhân sầu!