1.1. núi non
điệp trùng chất ngất non cao
phóng tầm mắt, ngắm đêm sao lộng trời
thả hồn sương khói trùng khơi
làn gió núi, xoa thảnh thơi mắt buồn
vi vu thông réo xanh muôn
mây hoà tóc, trắng xoá nguồn thác tung
gió đêm cuộn dưới ngàn thung
gửi hương thắm, ủ một vùng đào tơ
đỗ quyên khoe sắc vu vơ
tay măng vuốt cánh thẩn thờ hồn trinh
nghiêng vai dáng ngọc lung linh
với tay ngắt nụ tầm xuân dâng người
đêm trăng cất tiếng à ơi
ru em non mãi một đời non xanh
núi cao gió mát hương lành
địa lan thoang thoảng, tay anh quạt hầu
ru em khô ngấn ly châu
quên đời bạc hạnh, luyến câu ân tình
ru em vạn giấc hồng xinh
núi cao trăng toả lung linh mắt huyền
ru em gối giấc thuyền quyên
trăm năm em nhé ru duyên chúng mình.
1.2. biển cả
dập dồn sóng gọi tình ơi
cô đơn biển nhớ môi cười lúm xinh
nhẹ nhàng xoa mắt đêm quỳnh
cho nà nuột trắng một vùng tuyết hoa
trời cao, cao tít loang xa
sao thổn thức muôn ánh ngà ngọc vương
bờ êm, êm lạnh đại dương
chờ sóng vỗ quằn quại thương gió triều
buồm neo đỏ mắt cô liêu
lối mây trăng huyễn, liêu xiêu mạn thuyền
đường về mấy ngõ truân chuyên
hải lưu ngược xoáy, ngầm xuyên địa tầng
dìu tâm ra bến sông ngân
đưa em ra cõi vĩnh hằng sóng xô
lời ru chuyển khắp sông hồ
khơi dòng chảy, níu thuyền vô bến tình
ru em biển mặn ân tình
mặc đêm giông bão rập rình đèn hoa
bể dâu xoay chuyển đôi ta
ghép nhật nguyệt, nối một nhà yên vui
biển xanh ru tiếng tình ơi
vết son in dấu sa bồi ngàn năm.
1.3. thung lũng
núi ôm ấp gió, gió ngân
như nguyên thuỷ mây gối vầng trăng nghiêm
chở che thung lũng bình yên
lá xanh xanh thắm, dậy miền hạnh hoa
khói lam đượm ấm chiều tà
chim gọi bạn, ríu rít ca vang lừng
hoàng hôn phủ tím ngang thung
tóc đêm xoã, mắt đóm bừng nghiêng soi
gối cao kê giấc thảnh thơi
quấn quýt hưởng, giấc mộng đời thêm xinh
rượu môi uống với hương trinh
chưa vơi dường đã chống chênh say ngầm
hồ như lãng đãng sóng âm
hồ như da ngọc đã dần xạ hương
hồ như tim sóng triều cường
hồ như nhất thể hợp nguyên lối về
ru đêm chín giấc phu-thê
ru trăng gửi bóng hẹn thề trúc-mai
ru lời miên viễn trâm cài
ru cho tràn ngập thiên thai sóng tình
ru em xa chốn điêu linh
ba hồn chín vía giấc tình nhẹ ru.
1.4. bình nguyên
cỏ xanh kẻ chỉ chân trời
từng đàn ngựa, kéo thảnh thơi non bồng
ráng chiều bỏ ngọn về đông
gió đâu lùa áng mây hồng vu vơ
trăng treo như nón bài thơ
một vành sáng giữa muôn bờ sao đêm
thả hồn nhẹ gối giấc êm
nghe hương lạ, dậy ngát miền bâng khuâng
khoả thân tắm ánh trăng thanh
hoa trinh nữ, khép cánh tình tương tư
lâng lâng sáo vọng tâm từ
sương rơi nhẹ, mộng huyễn hư gọi mời
xa xa đốm lửa chơi vơi
khói loang trắng, lung linh ngời mắt nai
tay ngoan dìu giấc thiên thai
bình nguyên ru tiếng hoa khai nhụy hồng
mầm đêm cựa, nhú xuân nồng
mạch ngầm róc rách khơi dòng địa linh
lắng tâm nghe gió ru tình
da ngan ngát, ngực dập dềnh hồ như
chuyển từ cổ mộ âm u
bình nguyên rải nắng hồng ru giấc tình.
1.5. đại mạc
giã từ cổ mộ hoang vu
cỡi linh mã vượt tâm tù mà đi
dặm ngàn chuyển gót thiên di
gửi hồn đại mạc mộng thì thăng hoa
phóng thị kính, chiếu hoàng sa
hồ như sóng, vẽ trăm hoa dị hình
vòng vèo uốn lượn, mông mênh
nhấp nhô gió, đọng vết tình trăm năm
dưới mịn êm, những thăng trầm
thời gian phủ lấp lệ ngầm non cao
đêm nghe sóng cát rì rào
gió đang tình tự lao xao cát vàng
trở về tĩnh tại hồng hoang
bụi trần xoá vết đại ngàn chở che
quên đời phiền não nhiêu khê
gối đêm lãng đãng lặng nghe ru tình
giữa khô hạn, ốc đảo xinh
nối vòng tay ấm chúng mình đan nhau
mặc cho xoay chuyển bể dâu
đêm da chạm, nụ hoa cau trổ vàng
hồ như xuân mới dần sang
trăng đại mạc, kết muôn vàn hoa đăng.
1.6. thôn quê
rì rào đồng đất nương dâu
luỹ tre man mác nhuốm màu tóc xanh
mùa thơm chín ngọn gió lành
vàng rơm thoảng nhẹ, hoa chanh ruộm mùi
bóng chiều cò trắng ngược xuôi
ngẫm thương quê mẹ ru lời tình xa
hồng sen chúm chím búp ngà
lá xanh ủ nếp đậm đà hương quê
khế chùm trái mọng xum xuê
ổi xá-lị toả hương mê bóng tròn
cóc chua chấm muối ngọt ngon
me vương tay ngọc - rốp, dòn kiêng răng
những mùa chuyển nước đêm trăng
tiếng hò chân chất nhịp thanh gọi mời
mắt đối mắt, môi kề môi
mỗi guồng nước, thêm một lời thuỷ chung
đồi sim tím rải ngàn thung
hương cau toả đượm một vùng trầu xanh
chuyển mùa cốm, nhớ mùa chanh
bông lý rủ, nhớ trĩu cành bưởi hoa
ru về ao mát quê ta
chín thương mười nhớ mặn mà ru em.
1.7. đô thị
- Trung -
một dải hẹp tư mùa gian khó
cõi rêu phong mãi nhớ bóng kiều
đường vô Thành Nội gió xiêu
lá me một thuở nhuộm chiều vàng rơi
sông Hương đẩy hò ơi man mác
Ngự Bình phơi tím mắt hoa sim
lạc bầy cô lẻ cánh chim
thiên di mất dấu biết tìm nơi mô
đêm nằm nhớ Tịnh hồ sen toả
buổi trăng lên tóc xoã Thiên An
thông reo cổ mộ ngút ngàn
hồn vương mấy cõi, cung vàng nay đâu
mộng hải hồ vó câu nghe mỏi
lánh Huyền Không yên cõi bụi hồng
trăng buồn gọi tiếng thu phong
mùa bão tố chuyển giấc đông lại về
bừng huyễn mộng, gối kê dựng lại
nghe phùn mưa thảm rải xuân tình
mai vàng đón nắng lung linh
tâm ru lại dịu, môi xinh lại nồng
- Nam -
“đèn Sài Gòn” đỏ mòn con mắt
vạch vô hình chia cắt nhân gian
Viễn Đông châu ngọc địa đàng
thương vùng dạ cổ hoài lang mấy mùa
giữa bộn bề gió lùa môi lạnh
con nước ròng lấp lánh sao rơi
chín dòng châu bạc gọi mời
phù sa ấm nắng ru lời phương nam
ngược quá khứ rừng tràm xanh mướt
bám đất bằng rễ đước cheo leo
đêm nghe gầm cọp, rú beo
một đời phóng khoáng đói nghèo mà vui
vòng duyên mệnh ngậm ngùi mà nhớ
tiếng đàn xưa nhịp lỡ phím chùng
trông lên kìn kịt khói um
sương đỏ lệ, chảy một vùng hư hao
trăng viễn xứ nghẹn ngào tâm rối
gió phương nam xuôi thổi về đâu
người đi nắng dãi mưa dầu
nghe dạ cổ, nhớ buổi đầu, lệ sa
vang điệu lý ngàn hoa lại thắm
lục lạc rung, tay nắm theo về
ngựa ô thẳng hướng dinh tê
trăm năm ta vẹn câu thề trăm năm
- Bắc -
đất văn hiến địa linh nhân kiệt
xuất anh hùng tiêu diệt ngoại xâm
non xanh nước biếc vọng âm
hồn thiêng sông núi trăm năm sáng ngời
từ Âu Lạc bao đời oai hiển
Mẹ Âu Cơ hồng điển còn lưu
non xa mắt nhạn bùi ngùi
làm thân con cháu đắp bồi chí trai
Thăng Long cổ linh oai hồng thuỷ
giữa ngàn mây bất lụy triều cường
rùa thiêng còn trấn Hồ Gươm
mà đêm đã phủ lạnh sương Tây Hồ
ngàn thương nhớ sóng xô biển động
gió Bạch Đằng như vọng đâu đây
Chi Lăng hãm giặc trùng vây
Nam Quan nghênh địch chẳng tày tất gan
tay gối sử bàng hoàng mộng điệp
nghe xanh rêu lạnh kiếp phong trần
rượu say tâm lạnh hồn trân
càng ngẫm càng nghĩ bần thần tích xưa.
1.8. rừng hoang
lưới tình trả biển ngược xuôi
bỏ non cao, bước dặm hồi rừng sâu
nâng ly chén đắng mưa ngâu
nghe tâm khúc bỗng tím màu hoàng hôn
ngâm mình trong suối, tê hồn
lẫn vào nước, máu lại dồn về tim
rừng đêm hoang vắng tiếng chim
hồ như ngải cứu đã chìm trầm xưa
gió lay lá rủ đong đưa
dây leo quấn, mạch cây khua chát lòng
lan rừng u uẩn hoài trông
mỏi mòn mắt lửa đèn chong đốm tàn
mơ hồng lịm giấc quan san
thẳm sâu rừng khép muôn vàn đắng cay
cạn ly, mắt vẫn không say
nhìn chi lá úa lắt lay cuối nguồn
đêm nghe thác, dốc đá buồn
rêu phong cố bám giữ muôn vết tình
vết nào xát muối tâm linh
vết nào tướm lệ chảy nghìn giọt đau
khúc ru vỗ giấc đêm ngâu
rừng hoang sương lạnh nhạt màu nắng trôi
trả tình hốc nhớ xa vời
rụng bao nhiêu lá kết lời tự ru
đêm chìm tự khúc sương mù
ta ru tâm lạnh huyễn hư chén tình.
1.9. cô mộ
giấc chìm cô mộ âm u
bướm đêm xoã cánh, sương mù giăng giăng
thông reo gió, mây vờn trăng
một vùng hoang lạnh kết ngàn tơ vương
bập bùng mắt đóm thê lương
cố soi tâm, sóng xoáy vờn cát khô
cửa tình khép mộng ngây ngô
ru đêm nhớ, rụng phấn tô má hồng
từ trăng lên đỉnh lãnh phong
đêm cô mộ, chén sầu đông lại đầy
dơi tréo cánh, vỗ giấc say
rí rích dế, kéo đàn xoay phím buồn
ủ tay ngực lạnh ngàn muôn
tiếng yêu như đã vùi chôn huyệt tình
cất lời giữa những chênh vênh
nghe âm vọng, nước dập dềnh xác hoa
nhụy tàn chưa kịp giấc ngà
hương tan tác giữa tịch tà hư không
giọt mầm gối mục lá đông
dây bất tử gãy mạch vòng tri âm
run run chuốt sợi tơ tằm
trói nhật nguyệt, lối xa xăm, mộng về
tự ru chìm giấc hoang mê
hồ như gương vỡ tái tê mảnh buồn
ru ta tự khúc lập ngôn
chuyển vùng cô mộ gọi hồn trăng xưa.
09-08-2004