bóng 6
chỉ là khi muốn lặng im
trên đồi đầy gió
cơn đau vỡ xước bóng mình
loang tràn mặt cỏ
đêm giấu hình nhân mặt nạ
nỗi đau giấu trong lặng im
cô đơn trên bệ cửa
đốt cháy tàn tro chính mình
khi cơn đau kèn cựa
chỉ còn cái bóng sẻ chia
một ngày bên vách trắng
tỵ hiềm ở phía bên kia
rời rạc 10
này đêm ơi
tôi gọi mình rã giọng sương mù
nghe thời gian khát tràn giọt khóc
gió lay đọt giếng mù u
trên đôi tay chưa từng ngà ngọc
chỉ còn chát đắng sương mù
này đêm ơi
tôi nhớ mình lòng sâu hầm mộ
ban công hoa hồng thuốc đắng
khoác trời mây lạnh buốt đêm thu
khoác trời mây lạnh buốt đêm đông
lạnh buốt lòng sâu hầm mộ
này đêm ơi
tôi khát mình đêm tràn nguyệt thực
nao nao trăng máu vỗ về
âm u khúc mù diễm tuyệt
bên thềm sương nhập lam khê
tròng mắt đỏ dọc đêm nguyệt thực
Này đêm ơi
khi chữ nghĩa đã sức cùng lực kiệt
lối cỏ tranh theo dấu máu hoen về
lối cỏ tranh đêm ngày xưa mưa ướt
tôi gọi mình trong ám chướng hôn mê
khi đã vãn
đêm ngày xưa cũng khóc
máu đã hoen
trên dấu ước thề bồi
đêm nhập mộng
đêm xưa
tràn vị đắng
tôi gọi mình
từ rời
rạc
đêm ơi
dụ ngôn 2
úp mặt bàn tay héo
bờ đêm ánh sáng gầy
cố gắng giải mã một ám tượng đỏ
vàng khói thuốc đầu ngón tay
con sóng ngủ mê
thế kỉ chạy loạn những hư hao
chân lạc bờ tưởng tượng
đoá hồng mân côi tháng Mười
vừa tắt
Người không là vua của binh đao
cầu cho kẻ sống và kẻ chết
là từ vực sâu
lời trầm thống
câu kinh đổ bóng lên mầu
tiếng gió tràn qua đồi cao
" nay là chúng tôi"
dụ ngôn về ngày sau cuối
còn lưu dấu trên môi