Tôi đứng lâu, chỗ đó – con dốc đường Duy Tân. Thế nước đã xoay vần, tên con đường đổi khác…
Lòng tôi không hờn mát! Chí tôi có còn đầu! Ở đây không có cầu để nhìn mây trôi nổi!
Mây qua cầu…gió thổi, xa lắm hồ Xuân Hương. Cầu Ông Đạo chắc buồn, mây qua cầu còn bóng?
Tôi đứng đây nghe vọng những tiếng hờn mưa xưa. Dẫu lúc đó buổi trưa, Đà Lạt tôi vẫn lạnh!
Ai xưa rồi, lấp lánh giọt sương lầu Thủy Tiên…Ai đi vào mông mênh, đường Thủ Khoa Huân vắng…
Tôi đứng đây, xa lắm, biết bao kỷ niệm nhòa. Ôi mỗi phút giây qua, ôi biết bao thay đổi!
Tôi muốn mình nói dối: lòng mình rất dửng dưng, lòng mình như cây thông thẳng đuột như ruột ngựa…
Dốc Nhà Làng lấp ló – còn một chút còn nguyên…mà đâu nhỉ cái duyên, cái miệng cười dễ ghét!
Đà Lạt ơi Đà Lạt, tôi về đây làm chi? Mặt lộ vẫn đen xì…và hoa đào vẫn đỏ!
Bởi ngàn năm tôi nhớ Đà Lạt mà tôi về! Em bay mất tóc thề, tôi cầm đây giọt lệ…
…rồi chuyện tình tôi kể hoài trong thơ, em ơi!