Hiện hữu
Khi nỗi đau cuối cùng cũng bốc hơi trước cơn giông
anh còn gì cho sự quạnh hiu dần tới?
ở nơi chốn ngôi sao cực mới bùng cháy lần cuối
vệt sáng vút qua
có thể sống như thế nào sau sự xóa đi hay lãng quên đi kí ức
mùi hương của quá khứ có được phục hiện sau mỗi cơn mưa?
khi ngôn ngữ của anh đã bị nhiễm trùng như vệt lở loét trước sự di căn mới những giọt nước mắt xa lạ sẽ là khởi thủy cho những u buồn
có những ngày như vết dao
anh vượt qua những mùa đông bằng giấc mơ mùa hè
nơi con hồ ly ngửa mặt khóc
nơi vệt trăng xanh còn loang máu
tháng bảy nói với anh về những biến tấu
là những âm khúc dị dưỡng
có tiếng khóc nảy ra từ cuống họng
nước mắt cũng như nước biển đã không còn vị mặn
trước phút lâm chung của các tính từ
trầm mình và rơi về đất
trong sự vắng lặng của ngôn từ
của bầu trời và đại dương
anh thành hạt bụi
có một ngày chối từ sự hiện diện của mình
Tối
quán tưởng trầm luân những u mê đã từng
lời nguyện đêm đã tan trên đôi môi
chiếc bóng nói với tôi về sự non dại lần sau cuối
nụ hoa không trổ mầm bằng sự không thật
đừng cúi đầu
giọt nước mắt xanh không còn tan trên tay
con hồ ly cuộn mình góc tối
khi các yêu tinh đã đi ngủ
thì phù thuỷ tuyết sẽ phục chế quả táo độc dược
ngày ám tàn trên điếu thuốc dở dang
mùa hè khóc bằng những tiếng ve cũ kỹ
trận lo lắng cho mùa mưa đã bắt đầu trên những đám mây
không còn người hát thánh ca để tiễn đưa những màu xanh bị bức tử
mùa mưa mới cũng không thể hồi sinh cho sắc lục diệp trên những tán khô đừng khóc
dẫu có đi qua những đêm mất ngủ không còn nhau
thì lời ủi an cũng chẳng thể làm xanh được ý nghĩ
mùi hương quá nồng đậm của sự thông cảm
cũng không làm khô được những dối lừa của thế kỉ hoại tử này
đừng tin vào bất cứ
trong sự lặng câm của những câu thơ
cơn mưa nói với tôi về mùa lũ cũ
Ly
Như là màu nước ao hồ trong những đêm thanh
giấc ngủ đến và cuộn tròn
con tuần lộc non trong mù mù tuyết trắng
cô gái với đôi cánh bằng xương ở trên lưng
cuốn theo trốt lốc
Mùa hè đã đi qua trên những đôi mắt trong veo chứa hình hài hoa xa cúc
mùa hè đi qua những hoa hồng trong thung lũng
nơi những đồi cỏ xanh tươi chỉ còn trong trí nhớ cũ kỹ
hạt mưa trong veo lạnh giá trước hiên nhà
nơi gió giật khan một ngày áp thấp dần qua
Giấc ngủ đến trong tiếng phong linh rơi bên hiên đá trắng
nơi cái chết của con ve sầu nhập xác gọi mùa
giấc ngủ bảo lưu cho những cơn mơ xa xưa
chập chùng ẩn hiện
như là sự hiến mình tàn dư của điếu thuốc được đốt lên đêm vắng
giấc ngủ vằn vèo tản mác rồi ám trên bàn tay
màu buồn lộng lẫy như ngày mưa em đi không lời từ giã
tôi cuộn tròn mình giữa những mây bay
khúc phục tang
để tang cho một cái chết
hay nhiều cái chết cũng như nhau
những quặng sóng bạc màu
khóc bằng lời bọt nước
những chàng ( hay nàng) tiên cá không hề được thông báo
rằng cái chết sẽ thoát thai
từ những dối trá
lời nguyền thánh không báo trước tai ương
khi tiếng dương cầm được tấu lên
là phút giây vĩnh quyết
những ngày đại dương khóc bằng máu thay nước mắt
kết chung một cuộc xanh trong
đã qua những dụ ngôn
người rẽ lòng biển
đi sâu tìm sự sáng
sự khánh kiệt đến bằng nước mắt đỏ lửa
là tuyệt tận sinh linh
đã qua rồi câu chuyện về những tiếng gió hú qua vỏ ốc
ngày thả rớt theo kẻ tay
che dấu một cơn hèn mọn bất lực
câu tụng niệm cũng chỉ là lừa dối
bài kinh cầu an chỉ còn âm vang đớn hèn
khoảnh khắc mặt trời cúi mặt
trong buổi chiều phục tang cho những câu chuyện cổ tích
giấc mơ bật khóc xanh xao
gió giật âm âm lời bia mộ
con sóng xưa quằn một nỗi nghẹn ngào
THIÊN DI
cuộc thiên di đỏ
mặt trời cuốn qua vùng tóc biếc
chảy mặn tháp ngà
nụ hôn mật non xưa xa
đã khét tanh dưới tê điếng mặt trời
không thể lưu trữ cho em được gì
giọt mưa miên miết đỏ
ngày cựa mình chừng như rất khẽ
tháng bảy cạn kiệt
lời lá khô
rơi từ vực sâu.
cuộc thiên di đỏ
mặt trời đi qua vườn đêm
cứa những xót thương
tối không gió
tôi với căn ngực rỗng
sự đợi chờ là vô vọng
mãi đời sau.
những bóng đèn nê ông cúi đầu câm lặng
cơn mưa không thể ướt át mãi buổi chiều tháng bảy
dụ dỗ về một tia sáng lóe nở
giấc chiêm bao mồ côi
hơi thở
như những đứa trẻ thành phố ngày loạn lạc
dắt díu nhau đi tìm ý nghĩa cuộc hành trình...