CỤNG LY VỚI NHÀ VĂN Y ĐIÊNG
Mưa lất phất phủ mờ cảnh vật
Quán nhỏ
Đèn nhòe khuôn mặt thân quen
Gió thốc tháo
như bầy ngựa hoang luồn qua thị trấn
Chúng tôi ngồi cụng ly
với nhà văn Y Điêng
Mùa nầy sông Hinh cá lội ngược dòng,
cọp không còn hú dài núi Lá.
Cơn hưng phấn bốc lên,
huyên thuyên lắm chuyện
Chúng tôi không dám hỏi
buôn làng giờ ra sao?
Khi bắt gặp ánh mắt ông
chìm khuất trong màn sương mù đục núi rừng
LỊCH SỬ LẶP LẠI
Lịch sử lập lại như ván cờ, như trò đùa tai ách
Tất cả hi vọng, ước mơ, cuộc sống đều vô bổ
Chân lý giả
Tự do giả
Dân chủ giả
Em buồn rầu bảo: “Đây là hồi chuông báo tử”
Những cánh tay tuyệt vọng, cầu cứu biển khơi
Những cái nhìn căm thù chôn vùi dưới đất cát
Chỉ còn gió đưa xa lời run rẩy đám lá xanh
Và cái hôn cứu rỗi người tình thất tiết, lạc loài
Ánh thời gian trườn dài theo dòng Cửu Long trôi mê mải
Đâu là gương mặt thật lịch sử?
Con hổ giấy vồ mồi trên vách tường thành phố
Tuyên bố hùng hồn ẩn chứa gai nhọn tráo trở
Chờ nuốt chửng mọi thứ
Tọng vào chiếc họng tham lam vô đáy.
GỬI MỘT NHÀ THƠ
Ban ngày, em thầm thì với các thiên thần
lơ lửng trên tàn cây thành phố,
và thử đoán vận mệnh bầy chuột
chui rúc ở nhà trọ sinh viên mình ven kênh Nhiêu Lộc.
Trong thơ em, đông đúc người chết
quì gối trên thảm đọc kinh Bà-la-môn
giữa lòng Tháp Chàm, xen lẫn với vũ nữ, chiến binh,
thợ thủ công, nông dân đang cầu nguyện
mong đợi điều mầu nhiệm xảy ra.
Tối tối, em phát hiện ở Sài Gòn
bầy sao mù đục, không toả sáng trên trời
giống như ở thung lũng xương rồng đầy bụi Ninh Thuận.
Vội vàng em tái sinh thơ như hơi thở,
tuôn chảy những dục tình,
ẩn ức cháy bỏng vào vực sâu hiểm hóc đời mình.
Trên bước đường trải dầy đặc chữ xám xịt
em kiêu hãnh bước,
hướng tới mặt trời rỉ máu
lên bãi cát ngoằn ngoèo dọc bờ biển miền Trung.
TUA TỦA GAI NHỌN Ý NGHĨ
Nằm vò võ trong căn phòng tối. Nghe mưa
Lơ đễnh dõi theo những chiếc bóng câm sờ soạng
Bầy dơi trộm trái chín bên vườn kêu chí chít
Chờ đợi một phép lạ. Nỗi bàng hoàng vây tụ
Giống hệt đứa trẻ con sợ sấm sét
Đếm thầm từng giọt hi vọng mong manh
Tí tách giọt thời gian nhỏ thủng cuộc đời
Trơ ra bao gương mặt biến hình
Tua tủa vô số chiếc gai nhọn ý nghĩ trong suốt
Dựng lên giữa viện bảo tàng mặt nạ người...
|