Trời khá nhiều mây, ít nắng. Gió ngừng. Không chắc gì mưa. Không biết ngoài kia biển lặng hay là sóng vẫn ba đào?
Không biết là em thế nào? Chỗ em chắc mưa vần vũ? Phượng, bạn của em, đi ngủ, email nói mưa tỉ tê…
Bên anh ngày, bên em khuya. Sài Gòn mưa, Cali nắng…Mình ở gần nhau không đặng…chắc vì mưa nắng phân ly?
Anh làm thơ, không làm chi. Hai chữ Phân Ly vừa viết may mà không phải chữ Biệt để còn hi vọng, bâng khuâng!
Anh nhớ biết bao Sài Gòn! Anh nhớ hàng me lá rụng, nhớ chỗ ngã tư mình đứng hôm nào mình ngó mưa bay…
Mưa bay. Vì gió thổi bay. Mưa nhỏ. Nhỏ rồi tê tỉ. Tiếng mưa như thầm như thỉ, như là mình nói với nhau…
Tổ Quốc / Quê Hương chừng nào yên hàn không ai xa cách. Em sợ cách lòng xa mặt…Rồi em bỗng khóc như mưa!
Bốn mươi mốt năm ầu ơ, cái võng thời gian chưa đứt! Biết bao nhiêu người đã mất, tiếng ru của Mạ nghẹn ngào…
Câu thơ của anh sắp trào biết bao nhiêu là nước mắt! Phải chi anh Nam em Bắc? Phải chi đừng gặp Sài Gòn…
Thời gian là con đường mòn sao lắm người đi ra biển? Em ở lại vì lưu luyến, anh về lưu luyến…mà đi!
Em ơi hôm nay Cali nắng mà hoa quỳ không có. Anh nhớ quá đèo Eo Gió, hoa quỳ anh hái dâng em…