Vắt ngang cơn nắng khét miền trung
chiếc lưỡi mềm
chiếc lưỡi của tạo hóa gắn trong cổ họng con người
từng dòng từng dòng mải miết ngọt ngào
chảy như chưa bao giờ được chảy
rạo rực cỏ cây rạo rực mái nhà
những đám mây cúi xuống rã tan bên liếp cửa
hơi thở hổn hển âm thanh hổn hển niềm mong đợi hổn hển
hổn hển anh và hổn hển em
Ngược về quá khứ lũ trẻ chơi trốn tìm
ngược về quá khứ đi chợ về chợ
ngược về quá khứ những nhánh bông trang chọi nhau
em chịu thua
thôi đành dang dỡ
ra đứng bờ ao mình em thẩn thờ
hai mươi năm chưa dứt
một phút khôn nguôi hai phút khôn nguôi ba phút khôn nguôi
đời người khôn nguôi
ai lấy cắp tuổi thơ
ai
chỉ vọng lại lời em chuỗi hạt
Cái nóng vẫn không buông tha bốn mặt kinh thành
cuộc chiến tình yêu và lửa
những viên gạch năm trăm năm đỏ bừng đôi môi em
anh rao bán hàng cây nhạc ngựa
những chiến binh mang đao chật cứng con đường
qua ngã tư Nguyễn Huệ
những viên đá cất lên ngôn từ
rặng liễu rũ hay mái tóc em trút xuống Hương Giang
chặng cuối của bài ca vỡ trận
hai cánh tay dang như chúa Giê su đóng đinh trên cây thánh giá
Anh trở lại ngôi nhà không mái
phố phường chưa kịp đặt tên
bồ đề dày thêm lá mới
anh trở lại khi em đã xa
trên núi có bài thơ Tự Đức
tấm kính nát vụn sao không nhìn ra em
cánh cổng mở toang nào thấy dáng em
em là nước từ mùa đông qua mùa hạ
em là hoa thơm trong vườn Tùng Chi
em là gió dưới trời hun hút
Anh đem tháng ngày đặt cược với sóng bể dù chẳng còn rặng san hô cùng đàn cá lượn
anh đem tháng ngày bện hai đầu dây chiếc võng đay của mẹ
ru trái đất hai nửa hổn hển
nửa anh và nửa em.
9/6/2016