Chỉ riêng em biết vì sao
Vầng trăng kia tròn rồi khuyết
Những ngày chúng ta cách biệt
Vầng trăng phải chia đôi đầu
Chỉ riêng em biết vì đâu
Niềm vui chơi trò cút bắt
Mùa thu lá vàng hiu hắt
Rụng bên hiên nhà bơ vơ
Và em lại ngồi làm thơ
Cho ai nào đâu dám nói
Giấu trong tim niềm khắc khoải
Tình yêu có bao giờ già
Thời gian sẽ mang đi xa
Những gì ta không thể giữ
Chỉ còn lại trong quá khứ
Một nỗi đợi chờ riêng em
Tại sao ngày cứ dài thêm
Chỉ riêng một mình em biết…
HỒ THỤY MỸ HẠNH
ONLY I MYSELF KNOW IT
Only I myself know why
That moon is now full, now crescent in the sky;
The days we are separate not seeing each other's face
It must be divided into two to appear in either place.
Only I myself know the ground
For pleasure in the hide-and-seek to be found;
Tree leaves turn yellow in autumn desolate
To fall by the veranda lonely in an unfortunate fate.
And I myself sit down to write poetry
For whom I dare not disclose although supposedly;
Hiding it deep in my heart to agonize;
Love never ages and dies.
Time will carry far away
Whatever we cannot continue to keep with us to stay.
There will still remain in the past
An wait only on my side that will forever last.
Why each day seems longer to get?
Only I myself know it – you bet...
Translation by THANH-THANH