Thả rong tâm hồn mình trên những đầm lầy ngôn ngữ
gã tóc dài ôm những kí tự gục ngã
nhánh sông xưa bây giờ rẽ cụt
câu chuyện những cuộc tình không biên giới xé rách mái tóc bềnh bồng của gã
trống một khoảng
riêng đau.
Buổi sáng Bông giấy* nghe Trịnh hát
giọt cafe sóng sánh nỗi niềm
hạt mưa vẫn rơi đều trên mái
gã khờ đốt cháy ban mai bằng câu thơ khó hiểu.
Cầm chút dấu ái cũ kĩ trong bàn tay ám khói
nhả nụ cười mong manh như trước buổi hoàng hôn sắp lịm
bên bát hương trầm tưởng tượng
gã ngồi hát ru
ru đời
ru tình
ru khúc lãng quên
bên cốc cafe.