MỎNG MẢNH
Mỏng như chiếc lá trên cành
Mà sao lá đủ sức xanh ngợp trời
Mảnh như tia nắng nhẹ rơi
Mà sao nắng đủ sức ngời bình minh
Mỏng mảnh như thể cõi tình
Mà sao đủ sức làm mình đảo điên
Nhẹ như tiếng mẹ dịu hiền
Mà sao đủ sức vang miền tâm linh….
LỖI TẠI MÙA XUÂN
Rũ tất cả gió gằn, mưa nấc
Em đến bên anh dịu dàng
Trên cánh đồng hoang, chang chang màu lúa xác
Mà cánh đồng cứ là bát ngát
Mà gió đồng cứ hát nghêu ngao
Mà hương em vẫn cứ ngọt ngào…
Nắng lăn giọt trên người em lấp lánh
Em ơi! Lỗi tại mùa xuân!
Hơn một lần sám hối trước em
Sau sám hối chắc ai không mắc lỗi?
Nhiều khi lỗi tại mùa xuân…
Một chút váy xòe, cho xoe con mắt
Em ơi, lỗi tại mùa xuân!
KHI ANH CHẾT
(Nỗi buồn chiến tranh viết bằng thơ)
Khi anh chết, anh vẫn còn thấy đói
Anh nhìn tôi như hỏi: có còn gì?
Mắt lệ nhòa, tôi còn biết nói chi
Bốn phía rợn tiếng đề pa của pháo!
Khi anh chết anh vẫn còn muốn nói
Tâm sự gì với vòi vọi trời cao?
Gió thương anh nên cố sức phều phào
Bốn phía rợn tiếng đề pa của pháo!
Khi anh chết anh vẫn còn muốn nhắn
Nhắn nhủ gì trong nước mắt rưng rưng?
Mắt đột nhiên biến sắc khoảng trời rừng
Bốn phía rợn tiếng đề pa của pháo!
Anh chết vội tôi chôn anh cũng vội
Không đào sâu chôn chặt mộ cho anh
Biết làm sao anh hỡi chiến tranh
Bốn phía rợn tiếng đề pa của pháo!
EM HÓT
Em hót: Vườn hoa
Anh thấy: Bãi tha ma
Em hót đi hót lại: Vườn hoa
Anh thấy bạt ngàn mộ nở, e ấp nắp quan tài.
Em hót: Sao mai
Anh thấy: Nhờn nhợt sáng
Em hót đi hót lại: Sao Mai
Anh thấy: Đom đóm lòe nhấp nháy…
Chập chờn ánh lửa ma trơi.
Đến ngày mai, Em khản giọng
Anh hốt hoảng, hoang mang: Trước ngàn hoa, trước bạt ngàn sao sáng
HÀ NỘI QUÊ TÔI
Tôi là người lao động,
thế thôi!
Nhưng quê tôi:Hà Nội!
Nơi tôi có mẹ già, mảnh đông quê ngát hương đồng nội, thơm phố phường chật chội bon chen
Nơi tôi có người cha không quản phận nghèo hèn, gắng nuôi con không thua bè kém bạn.
Đất quê tôi không lũ cao nắng hạn
Chỉ chân trời trên nóc bếp cheo leo
Tuổi thơ tôi những năm tháng leo trèo
Bắt bọ ngựa,
dính ve,
trèo me,
ném sấu.
Lời rủ rê của lũ ve yêu dấu
Gọi hè về thúc nở những mùa chơi.
Cơm nguội vàng háo hức giục bàng rơi
Sông Hồng xoáy trong tôi dòng nước mát
Gió quê tôi đêm ngày vi vút nhắc:
Giếng Ngọc là của tôi
Giọt nước mắt tổ tông ngàn năm còn nhức nhối trong đời
Cho tôi hiểu vì sao người Hà Nội, huyền thoại rồi còn rời rợi yêu thương.
Văn Miếu là của tôi
Pho sách thơm cha ông tạc để đời, cho tôi hiểu vì sao người Hà Nội đốt trầm trong lúc đọc thơ.
Chùa Diên Hựu là của tôi!
Đóa sen tâm bừng nở ngát cõi người cho tôi hiểu vì sao người Hà Nội cấp gạo thuyền giặc chết khỏi tha hương.
Tháp Bút – Đài Nghiên là của tôi
Tả Thanh Thiên xao xuyến cả cõi trời, cho tôi hiểu vì sao người Hà Nội nâng cốm Vòng trong những lá sen tươi.
Hồ Tây là của tôi!
Tấm gương trong mây hất tóc dỗi trời, cho tôi hiểu tình yêu người Hà Nội vì đâu mà vợi vợi mênh mang.
Hồ Gươm là của tôi !
Lẵng hoa tươi thiên nhiên kết dâng người, thơm như môi con gái, mềm mại như tuổi dậy thì,liễu bên hồ chớp chớp làn mi, đẹp đến thế sao mang tên Hoàn Kiếm ?
Lẵng hoa đời nền văn hiến trổ bông.
Đài liệt sĩ vô danh là của tôi !
Sắc xám xanh lánh lạnh ánh sao trời, cho tôi hiểu vì đâu trăng Hà Nội suốt bốn mùa rười rượi thanh thanh.
Nén nhang thắp trong mỗi gia đình là của tôi !
Nén nhang tươi nhức nhối nhỏ kiếp người , cho tôi hiểu vì sao sông Cái đỏ, những nụ đào hé tỏ ánh phù sa.
Và em là của tôi !
Sự sống thiêng liêng kết bằng máu thịt người, cho tôi hiểu lẽ đời giản dị ! Báu vật của đời được phép ví với em !
Tôi là người lao động,
thế thôi !
Nhưng quê tôi, Hà Nôi !
ĐẤT NƯỚC TÔI
Đất nước mấy nghìn năm
Mẹ thường kể con nghe
Chàng Thánh Gióng nhổ tre diệt giặc
Bà Triệu vú dài, cưỡi voi, đạp muôn lớp sóng
Và “Đằng Giang tự cổ huyết do hồng”!
Vó voi ngựa Quang Trung thần tốc
Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Tiếng hát át tiếng bom….
Cám ơn mẹ vô cùng nhân hậu
Giấu nỗi đau mình chỉ kể những niềm vui
Nhưng hôm nay chúng con lớn khôn rồi
Chúng con thấy mấy nghìn năm đó
Sao mỗi hội hè lại bắt đầu bằng lễ dâng hương?
Nghĩa trang nhiều hơn nhà thương
Binh lính đông hơn thầy giáo
Sông Hồng lưng trời sắc máu
Cửu Long - chín nhánh lệ nhòa?
Hôm nay chúng con lớn khôn rồi
Chúng con nói về mấy nghìn năm đó
Về những chiến công những lỗi lầm lịch sử
Những vị anh hùng và những đứa con hư
Trong tiếng gươm khua – váng tiếng gào trẻ nhỏ
Trong tiếng hịch hào hùng – Thổn thức nấc lầm than.
Đất nước mấy nghìn năm với biển bạc rừng vàng
Và, lòng người bạc với rừng vàng biển bạc
Bài hát mới hôm nay giai điệu khác
Mẹ tin ở chúng con
Những đứa con lớn khôn;
Biết, lập nên chiến công không phải bằng mọi giá.
Biết, tạo thời cơ không đợi đến ngàn năm
Biết, sợ thiếu, sợ không công bằng
Biết, làm giàu không phải bằng mọi giá
Biết, không lấy đói nghèo làm giá trị nhân văn
Biết, nhìn trời xanh lo ngày bão tố
Biết, khai thác những giá trị ông cha tiên tổ
Biết, dựng tượng đài hạt lúa củ khoai
Đất nước mấy nghìn năm biển rộng sông dài
Sẽ sải cánh vút bay sáng ngày chim Lạc
Dân chủ, tự do ngân nga tiếng hát
Trai gái chúng mình chỉ mong hội Rã La
Bát cơm ăn không hằn trên nét mặt người già
Người lớn với nhau thật thà như trẻ nhỏ
Tiếng trống trường, tiếng chuông, tiếng mõ
Bản hòa âm rộn rã mặt trống đồng
Mấy nghìn năm con Lạc cháu Hồng
Trai như Rồng, gái như Tiên – Đất nước cong cánh ná
Rạng non sông nghìn thưở vững Âu vàng!
Hà Nội, 10/10/ 2016