Nơi này có một ngày xưa
Rất xưa rồi những khúc tráng ca
Nghe em hát sao bồi hồi nhớ
Một chiều trong – Người đi, kẻ ở
Cánh rừng thưa xao xác, lần qua ...
*
Những gương mặt này của ngày xưa
Mỗi năm, đội hình thưa trông thấy
Sao se thắt lòng ta đến vậy!
Nắng cũ bên đường, cứ đong đưa
*
Đâu ... “Đưa anh đi hái măng rừng”...
Dốc mờ xa, rừng xưa trống vắng
Nắng khô cong cả chiều phẳng lặng
Ai về đây, sao mắt rưng rưng ...
*
Em hát đi ... “Chiếc gậy Trường sơn” ...
Giờ lụm cụm, quanh co, khúc mắc
Đất bằng thôi, nỗi niềm thưa nhặt
Nắng xế, chiều tan, khói bếp vờn ...
*
Em có hứa ... “Đưa anh về thăm” ...
Một lời hẹn, trôi bờ suối vắng
Mây cuốn mờ xa, mưa trĩu nặng
Đã rối lòng anh, bốn mươi năm ...
*
Em hát đi, ... “Gửi người phương xa” ...
Nghe sâu thẳm, quảng đời chống chếnh
Dẫu đã biết, tình treo lơ đểnh
... Một ngày xưa, không thể xóa nhòa.
_________
Trong dấu “ ...”: Lời của những bài hát.
Đêm thiếu phụ
Đêm thiếu phụ, giũ hồn trăng khuyết
Bên hiên xưa, gió đổ dập dồn
Tàu chuối nhịp thời gian mê miết
Rụng mơ tình, gõ trượt mái tôn
*
Vòng sống khép, xui chiều mở đóng
Vẫn hồn nhiên như tuổi trâm cài
Điều gì đến bến bờ ảo vọng
Sao ví dầu ... dù có một mai ...?
*
Đêm quanh co, chất chồng gối mộng
Nghe thời gian chầm chậm bên giường
Chiếc lá, giấu giữa trời lồng lộng
Thẩn thờ rơi, phai nhạt làn hương
*
Thôi buông hết, bao điều chấp chứa
Vỡ toang chiều, sống lại đôi mươi
Quên ... đắm đuối, chưa hề chọn lựa
Bùng nổ đêm, trong vắt tiếng cười ...
Thấy, cái nhìn nhận thức
Anh tập kiểm chứng những gì tai nghe
Để bớt hoài nghi những điều mắt thấy
Dây mơ rễ má, sắc màu bóng bẩy
Trói buột, đôi co, tập thể rụt rè ...
*
Nên nhận thức đúng, để tránh làm sai
Đâu đó còn như bản năng buông thả
Dòng đời trôi mắc bẫy chiều khúc xạ
Cuộc sống phô bày, giật gấu vá vai
*
Sao cứ khát khao sự thật quen nhìn
Dẫu biết đằng sau có điều gì khác
Góc cạnh, giằng xoay lớp đời xô dạt
Huyễn hoặc lần qua, thử thách niềm tin
*
Hời hợt sẽ không tồn tại lâu bền
Đời đâu cần cái gì cũng sâu sắc
Quá khứ cài đan tương lai trước mặt
Giũ sạch nỗi buồn ngày tháng lãng quên
*
Anh vẫn biết, không thể tốt đẹp hơn
Nếu cứ chằm chặp kể xấu người khác
Khi nghĩa tình đã giờ đây phai nhạt
Thì có còn không - dấu lạ chờn vờn ... ?
V/17