Bao nhiêu năm rồi không được ăn cơm mẹ nấu
Còn nhớ chi hương vị những bữa cơm ngày thơ ấu mẹ nấu cho ăn, còn nhớ chi những ngày khốn khổ ngấu nghiến cơm độn khoai với thức ăn là dưa môn, vài con cá bằng đầu đũa hay sang trọng hơn với món thức ăn nào đó có chút hương vị dầu mỡ
Vậy mà hết chén này đến chén khác
Tuổi thơ đi qua nửa thế kỉ, những ngày đi học, nô đùa lại chạy về quanh quẩn bên chân mẹ, nhăn nhó, thúc giục bữa ăn, chẳng cần biết mẹ nấu ngon dỡ, chẳng cần biết những giọt mồ hôi của mẹ rơi trên bếp than hồng
Đến khi đầu đã bạc lại thèm một bữa ăn cơm mẹ nấu, cái thèm mãi mãi không bao giờ có được nữa
Mẹ vẫn còn đó, ngồi đó hằng ngày trong bốn bức tường có khi vắng lặng đến ghê người, có khi chẳng muốn phải ăn nhưng cũng có khi cồn cào đói, đợi con đặt chén cơm lên bàn
Ba mươi bảy năm, không ăn bữa cơm nào mẹ nấu, bởi vì mắt mẹ đã mù
Một ngày, con về với mẹ, nấu cho mẹ ăn. Vụng về cũng xong những món ăn bình thường dân dã, những món mẹ dạy còn từ thuở còn thơ khi quẩn quanh bên mẹ. Chỉ hai mẹ con, những món ăn được dọn ra, mẹ mò mẫm tìm cái chén, mày mò tìm tô cơm, kéo lại gần rồi lại mày mò bới cơm ra chén. " Con ăn đi ! "
Im lặng nhìn mẹ không nói gì, cứ để cho mẹ làm mặc dù rất khó khan. Hạnh phúc của mẹ là được bới cơm vô chén, thúc dục con ăn. Hạnh phúc của mẹ là hạnh phúc của con
Hai mẹ con, người ngồi trên ghế, người chồm hổm nền nhà. Hai mẹ con, hai cái đầu bạc, hai suy nghĩ có thể giống nhau trong lúc ấy.
Nghĩ về bữa cơm mẹ nấu thời xa lắc
Cầm chén cơm mẹ vừa đưa, thấy hạnh phúc tuổi thơ tràn ngập căn phòng nhỏ. Nhớ chi lạ bếp củi tro, ống thổi lửa và những bữa cơm chiều mẹ nấu
Ít khi mẹ ăn được hết chén, bà nói già rồi cần chi ăn nhiều, thấy đủ là đủ. Nhưng hôm nay mẹ ăn hai chén, đặt đũa xuống, kéo ấm nước rót vào li rồi đưa con uống
Mẹ vui suốt buổi chiều, huyên thuyên đủ chuyện ngày cũ
Bây giờ thì tôi hiểu vì sao hai đứa con mình luôn thích những bữa ăn do mẹ nấu và vợ tôi khi rảnh rỗi lại lăn tăn trong bếp
Cơm mẹ nấu ngon thật lắm sao