Sương chiều
Nắng cuối ngày thưa thớt ngoài sân
Thương mẹ tôi sớm chiều lặn lội
Thân gầy yếu mẹ già trước tuổi
Tóc pha sương heo hắt ngọn đèn.
Một chuỗi mùa màng bùn đất lấm lem
Mồ hôi thấm lặng thầm hạt lúa
Bàn tay nhỏ chai sần nỗi khổ
Mưa lụt tràn đồng nắng nẻ chân chim.
Tất bật đi về mỗi buổi chợ phiên
Bóng ngã đường quê thững thờ nón lá
Hạt muối nâng niu mặn nồng trong dạ
Rau cải ngọt lòng bình dị từ tâm.
Lặng lẽ một đời rũ bóng yêu thương
Năm tháng lần qua đong đầy gánh nặng
Thao thức đêm đêm tiếng gà gọi nắng
Một lớp sương chiều đọng trằng thời gian.
Ngoại tôi
Kính dâng hương hồn ngoại
Ngoại tôi tóc bạc lưng còng
Hai sương một nắng giờ cong bóng chiều
Đồng khô ngọn cỏ cháy thiêu
Lụt tràn bờ bãi rong rêu nặng quằn
Võng trưa vắng gió chờ mong
Thương con nhớ cháu mỏi lòng ai hay
Miếng trầu thắm đượm thêm cay
Vừng trăng thao thức thêm gầy vừng trăng
Ngoại tôi về lại hư không
Một đời để nhớ lặng trong mấy đời
Như lời ru thưở nằm nôi
Tự ngàn xưa đến long tôi bây giờ
Mai sau ngoại hóa đời xưa
Biết ai còn nhớ hạt mưa về nguồn
Nỗi lòng
Cất liềm cất cuốc tôi đi
Con đường chữ nghĩa dễ gì đâu em
Mấy đời bùn đất lấm lem
Dám đâu nghĩ chuyện sang hèn lợi danh.
Lần qua phố xá thị thành
Thêm thương vách đất mái tranh dưa cà
Đôi khi đợi một tiếng gà
Một mình thổn thức xưa xa nỗi niềm.
Lối mòn lấm tấm chân chim
Rạ rơm chưa cạn ưu phiền gió giông
Khi xa là lúc rất gần
Tôi mang dáng dấp nông dân bao đời.