Trực cuộn cái dây máy ảnh quanh ống kính, cho vào túi xách, ngán ngẫm nghỉ đến tối nay phải ở lại vùng kinh tế xa xôi này! Không phải là một phóng viên đi làm phóng sự, anh chỉ là tay thợ ảnh chụp đám cưới! Đây là lần thứ hai anh vào chụp tại vùng này…
Chiếc xe đạp nằm đó như nói:” Tôi không cõng ông về được! Ông cũng không vác nổi tôi qua suối đâu !!!”
Khách đám cưới lần hồi ra về, Chín giờ đêm trong vùng này thật hoang vu…
-Anh ở lại nhà chủ hay về vậy anh?
Trực quay lại nhìn, một phụ nữ khá sạch sẻ và đẹp, hơi đen nhưng vẫn còn nét mặn mà dù đã trung niên! Hình như cô ấy là người giúp nấu tiệc cho đám cưới .
-Nhà chủ không biết có chỗ không nữa?! Khách bạn về đông quá! Tôi muốn có cái võng nằm đại đâu đó sáng mai về!
Hung, tên anh chủ nhà - Hung nhưng không dữ, anh nói với Trực:
-Anh thợ nhiếp ảnh chịu khó vào trong rạp ngủ chung với mấy đứa cháu tui nhé. Chịu khó một đêm mà…lu bu quá chẳng biết làm sao !
-Không sao…Mình có cái võng nào không anh Hung?
-Không có nữa chơ …
Người phụ nữ góp ý, hơi ngần ngại:
-Nếu anh thợ không chê thì qua nhà em nghỉ đỡ một hôm, nhà chỉ có hai mẹ con và bà chị, chừng một giờ nữa là cháu đi rừng làm củi rồi.
-Ừ được đó! Hung mừng rỡ.
-Có phiền gì cho chị không vậy!
Trực cũng ngại ngần…
-Không có gì đâu anh…xem như lỡ đường lỡ sá mà!
****
Họ toàn là dân thành phố. Mà là dân có máu mặt trước đây, nhưng thuộc diện “không lao động”.
Hồng, người phụ nữ cho Trực ngủ nhờ trong nhà mình tối nay, trước đây là một bà chủ, có ba cây xăng ở Thị Xã. Anh chồng gốc người Hoa, sau 75 đi cải tạo vì ghiền ma túy. Không biết gia đình lo lót thế nào mà từ trại cải tao, anh ra bờ biển Phan Rí, lên thuyền vượt biên qua Mỹ khỏe re!
Chị vợ ở nhà sau đợt đánh tư sản trở thành tay trắng, chồng đi rồi nên bên nhà chồng cũng chẳng đoái hoài…
Số vàng mà họ, bên nhà chồng của Hồng dấu được, còn để dành cho những chuyến vượt biển cả nhà sau đó vài năm.
Vô công rỗi nghề, phường cho lên kinh tế mới!
Có bà chị, trước đây là vợ lẽ của một ông quận trưởng đâu tận dưới miền Tây. Bơ vơ cũng tìm về…với em gái, nhà chẳng còn ai…
Hồng giới thiệu ngắn gọn với bà chị:
-Anh thợ chụp ảnh cưới bên nhà anh Hung, không có chỗ nên qua mình ngủ nhờ. Chị chưa ngủ à?
Người đàn bà ngồi trong chiếc mùng cũ kỷ, ánh đèn không soi được gì …chỉ mờ mờ một dáng người gầy, khô khan…Vừa ngáp vừa ngồi dậy…
-Ngủ chung với thằng Túc, Khuya nó đi rừng rồi!
-Ngồi chơi chút rồi ngủ cũng được, chi dậy nói chuyện cho vui…
-Ah..à, Có chuyện chi mà nói!
Bà chị nói trong tiếng ngáp, cũng cho chân xuống đất, vặn to ngọn đèn dầu…
-Có thuốc không cho tui điếu?
-Có đây chị!
Trực nhanh nhạy rút gói thuốc ra mời...Cũng may anh ghiền thuốc nên khi nào cũng thủ sẵn…
-Anh ngồi chơi, Hồng đi rót nước…
Hai cốc cà phê bột và một bình trà được bưng lên, ngọn đèn dầu vặn to làm không khí trong nhà bớt buồn tẻ. Đứa con trai 16 tuổi thức dậy, lể phép chào khách rồi mang ba lô, vác cưa đi làm củi trong rừng. Trời tối đen, Trực nhìn đồng hồ, 11 giờ đêm .
Người phụ nữ đã có vẻ tỉnh táo, sau vài ngụm cà phê và hai điếu thuốc… Kể về quá khứ xa xôi của mình …Chị kể một cách chân thực làm Trực say sưa theo câu chuyện đời của chị.
****
Tan trường, Sử Thị Kim Anh chờ cô em kế Sử Thị Kim Hồng trước cổng trường. Cô học lớp đệ tam, cô em học lớp đệ ngũ. Là con nhà giàu, lại đẹp, cả hai là hoa khôi của trường Duy Tân.
Chiếc xe Honda PC 20 nổ máy rè rè làm nhiều nữ sinh cũng như nam sinh ghen tỵ!
Một chiếc xe chạy ngang, loa mở to hết cỡ, quãng cáo đoàn xiếc moto bay tối nay diễn ở sân vận động. Chiếc moto màu xanh đen trần trụi với chiếc ghi-đông cao, được để trên chiếc bệ trong lòng xe không trần, đập vào mắt Kim Anh, bổng chốc hấp dẫn cô một cách kỳ lạ!
Cô là người hiếu động, trong gia đình cha mẹ ít khi hài lòng về cô. Kim Anh biết vậy nhưng không làm sao khác được, muốn gì là làm đó…Năm ngoái, cô không ngần ngại tát tai một cậu học sinh cùng lớp khi cậu này nghịch, cột vạt áo dài của cô với Hà, bạn gái ngồi kề, làm rách áo cả hai! Cậu học sinh hùng hổ phản ứng, Kim Anh đã nhảy lên bàn, đá bụp vào mặt làm cậu học trò choáng váng!
Nếu không phải là con gái thương gia Sử Kỳ Hào thì chắc đã bị đuổi học .
Kim Anh chở Kim Hồng lạng một vòng ra sân vận động xem qua có thật tối nay có diễn xiếc không. Đúng là họ đang chuẩn bị .
Kim Anh nôn nóng, nhưng tối hôm đó đoàn xiếc xin lỗi hoãn lại vì chưa chuẩn bị xong .
Đêm sau và suốt bốn đêm đoàn xiếc diễn, không đêm nào vắng mặt Kim Anh!
Nhiều trò hấp dẫn như khỉ đi dây, nhảy qua vòng lửa, nhào lộn …đều nhạt nhẽo đối với Kim Anh, chỉ có mục moto là cuốn hút cô,.
Tay diễn viên xiếc mặc chiếc áo may-ô ngắn tay, sát nách, phô tấm thân lực lưỡng và dẻo dai…nhào lộn đủ các tư thế từ ngồi, đứng, quỳ, hai chân, một chân, và cả hai tay cầm ghi-đông toàn thân chổng lên trời trong khi xe cứ chạy quanh làm Kim Anh mê mẩn!
Muốn gì làm đó, thích ai thì Kim Anh không ngại ngần tiếp xúc và bày tỏ…
Ba ngày sau khi đoàn xiếc rời thi xã ra Nha Trang, Kim Anh biến khỏi nhà, hai ngày sau thì gia đình phát hiện tiền và vàng mất! Không biết bao nhiêu, chỉ biết là nhiều!
Ông Sử Kỳ Hào lái xe ra tận Nha Trang, đem theo ông cảnh sát, mang súng hẳn hoi, nhưng chủ đoàn xiếc cũng chẳng biết là tay diển viên moto biến đi đâu. Đoàn bỏ màn diễn moto trong những ngày lưu diễn kế tiếp!
****
Kim Anh đã theo chàng trai lái moto trốn về miền Tây. Trong một phòng trọ ở Cần Thơ. Cô sống như vợ chồng với anh mà không cần đắn đo tính toán! Năm đó Kim Anh vừa tròn 17 tuổi!
Họ gặp lại đoàn xiếc, Chàng trai lại rong ruổi trên những vòng tròn vô tận với chiếc moto.
Sáu tháng sau, trong một lần tập lái moto, cú ngã làm cô gãy tay trái.
Một tháng sau, trong ngôi nhà lá của một bà lang vườn, cô trục cái thai trong đau đớn!
Một đêm trời mưa mịt mù, căn lều của đoàn xiếc chao đảo, người tình tuyệt vời của Kim Anh đi uống rượu chưa về. Ông chủ đoàn xiếc vào lều và Kim Anh đê mê với những ngón làm tình già dặn, từng trải!
Từ đó chị thích ông chủ hơn chàng trai. Còn chàng trai thì thích những cô gái thôn quê nơi những vùng đoàn đến lưu diễn hơn Kim Anh!
Bà chủ không hề ghen tuông mà còn tỏ ra đon đã hơn với chị bởi không phải Kim Anh là người đầu tiên ông chủ ưu ái, mà toàn bộ những người phụ nữ trong đoàn đều đã qua tay ông, trở thành người làm công không lương, không thù lao! Bản thân bà trước đây cũng thế mà!
Trong một lần biểu diễn ở chợ quận, có ông Quận Trưởng xem, Kim Anh sau khi chạy moto trong lồng xiếc, chị cho xe vọt ra ngoài rồi chạy quanh khán đài làm khán giả vừa sợ vừa vổ tay không ngớt! Chưa hết, chị chạy thẳng ra chợ, đứng một bên, len lỏi giữa chợ làm hoảng hồn bà con…nhưng rỏ ràng là họ thú vị vì được coi xiếc không mất tiền!
Tuần sau thì ông quận trưởng đem xe đến đón chị đi chơi…
Đêm đó, ông ngây ngất với cô gái trẻ, Kim Anh vẫn còn đẹp và nồng nàn trong ái ân!
Ông thuê một căn nhà cho Kim Anh ở để tiện lui tới trong những lúc rảnh rỗi. Nhưng trong người chị như được chảy một dòng máu giang hồ! Thỉnh thoảng, chị bỏ nhà quay về dăm ba ngày với đoàn xiếc, biểu diễn những màn nhào lộn trên chiếc moto…Và khi thì ông chủ, khi thì chàng trai lái moto…Đến với chị nơi nào có thể ngã tấm lưng… Chị vẫn cuồng nhiệt đê mê!
Năm tháng qua đi…Cuộc đời chị như cánh bèo !
Qua không biết bao nhiêu cuộc vui , bao nhiêu lần hồi hộp trên vòng quay moto và cũng không biết bao nhiêu hoan lạc với những người đàn ông trên dòng đời trôi nổi!
Biến cố 75 đến, chị mất hết chỗ nương tựa…Lúc này mới nhớ là mình có một nơi chốn từng được xem là Gia đình, là Quê hương!
Nhưng quay về thì mọi sự đã thay đổi. Chỉ còn cô em hiền lành nơi vùng Kinh tế mới xa xôi! Chị về sống với em gái. Những năm tháng hiện tại được nhúng trong màu hồng của ký ức… Những lúc buồn vui. ..
Chị không hề hối tiếc gì về quá khứ, chỉ buồn là không có một đứa con! Có lẽ do tay nghề của bà lang vườn năm nọ !!!
****
Trực vác chiếc xe sườn ngang qua suối…Đêm thì ồ ạt hung hãn nhưng sáng ra thì con suối cạn và hiền lành như một con khe!
Chị Hồng đưa anh ra bờ suối, trước khi đưa chiếc xe sườn ngang lên vai, anh hỏi :
-Chị Kim Anh có hay than thở hay buồn gì về quãng đời đã qua không chị Hồng?
-Không anh ạ, chị ấy nói rằng như em ở nhà với cha mẹ, chồng con tử tế mà rồi cũng giống nhau thôi, con người có cái số. Cái số con người ta nó vậy mà!
-Vậy khi lấy chồng Hồng có Hạnh Phúc không ?
-Tiền bạc thì có, nhưng chồng em thì mê xì ke hơn mê em, có chồng cũng như không! Buồn chồng, cũng có nhiều lúc em muốn tìm chị ấy, bỏ hết, đi theo sống cuộc sống bụi đời cho thỏa thích, nhưng rồi không dám!
****
Trực gặp lại Hồng trong một đám cưới ở Thị xã. Mười một năm sau!
Anh ngạc nhiên và không tin vào mắt mình, nếu chị không nhoẻn miệng cười và chào trước .
Hồng thay đổi hẳn.. Đẹp, trẻ và sang trọng hơn thời trước rất nhiều, trong cái váy hoa và mái tóc uốn bồng bềnh!
-Chào anh Trự, nhớ em không?
-Hồng? Nhớ nhưng thay đổi nhiều quá, suýt nhận không ra! Hồng còn ở trên Kinh tế mới không ?
-Em về dưới này lâu rồi, Chồng em bảo lãnh cho con em đi Mỹ, qua bên đó con em ở riêng. Nó bảo em mua nhà và về thị xã ở, chờ nó bảo lãnh mẹ qua!
-Thế chị Kim Anh thế nào rồi?
-Chị ấy chết tám năm nay rồi. Hồi chị mất em muốn tìm anh chụp cho chị ấy mấy tấm hình đám tang mà không ai đi kêu dùm. Căn nhà trên đó em để thờ chị ấy, Thỉnh thoảng em cũng có về thắp nhang và thăm bà con…nhớ lại những ngày khổ cực…cũng buồn buồn vui vui anh ạ!
Trực muốn mời Kim Hồng một ly cà phê, nhưng không có thời gian, MC đã giới thiệu hai họ, cô dâu và chú rể lên ra mắt khách!
Anh chỉ kịp hỏi đùa với Hồng :
-Hồng có còn tiếc là không được theo chị ấy sống đời giang hồ nữa không?!
-Nếu bây giờ là ngày ấy, em cũng sẽ ao ước như vậy anh ạ!
Bước theo những bâc cầu thang từ chỗ vừa gặp Hồng đến góc trái sân khấu, nơi thuận tiện cho việc ghi hình, Trực xao xuyến nghỉ về cuộc đời và cái chết lặng lẽ của Kim Anh. Trong tiếng đàn dạo của bản nhạc “Oui, devant Dieu” ngập tràn hạnh phúc, một ý tưởng lóe lên trong đầu và nó bám theo anh mãi không thôi : Mỗi con người tồn tại trong thế giới này, phải chăng là những hạt mầm, được định mệnh vay mượn từ hư vô, gieo ngẫu nhiên vào trần gian làm nên những số phận buồn đau, hạnh phúc…. Rồi một sớm mai kia, bỏ lại sau lưng những hoan lạc, ưu phiền của cõi nhân sinh, trở về đâu đó trong vô cùng. Phải chăng nơi này là hạnh phúc nơi kia là tối tăm hay ngược lại, nơi kia là hoan lạc nơi này là khổ đau ?!
11 Tháng I năm 2013.
oOo