Rồi chúng ta cũng sẽ về với đất
Tranh dành chi chuyện tốt xấu hơn thua
Hồn lưu lạc cốt xương rồi sẽ mất
Nhựa còn đâu khi lá đã sang mùa
Rồi có lúc chúng ta cùng ngồi lại
Nhìn rõ nhau để nhớ buổi thiếu thời
Hãy làm sao ánh nhìn không e ngại
Cầm tay nhau và lòng rất thảnh thơi
Rồi có lúc chúng ta buồn vái lạy
Đốt nhang trầm khóc bạn hữu ra đi
Rơi nước mắt lúc xe tang sắp chạy
Sao giờ đây đối xử chẳng ra gì
Rồi có lúc ta trở về cát bụi
Nắm tro tàn cô lẻ giữa trần gian
Sao lại vẫn hao tâm ngồi cặm cụi
Viết những lời khiến bằng hữu tan hoang
Rồi tất cả chỉ vòng quay trống rỗng
Đến rồi đi quy luật của muôn đời
Sao không sống với những lời thơ mộng
Để cuối đời không tiếc cuộc rong chơi
MINH HÀ
TO MY FRIENDS
There will be a time we also return to earth;
Then why still fight over win or lose to worth.
The drifted soul, corpse will fall into shade;
There is no more resin when the leaves fade.
There will be a time we all meet face to face,
Look right in our eye to recall our youth trace.
Let us see that our sight should not be shy,
Hold each other’s hands with hearts open high.
There will be a time we prostrate ourselves, sad,
Burn incense/aloe wood, mourn a gone comrade,
Shed tears when the hearse is going to move off.
Well, why at present we have the heart to scoff.
There will be a time all of us get back to dust
As a handful of ashes deserted in life―it must.
Then why still waste energy to blindly write
The words, terms, expressions to friends blight?
And everybody, everything is an empty rotation:
Come and go are eternally the laws of causation.
Why don’t we live with, use cordial tone on earth
In order not to regret our journey since our birth.
Translation by THANH-THANH