Mùa thu tôi
Có phải mùa thu đã đến rồi em
Hàng hiên nhà bên ruộm vàng hoa cúc
Nhưng hiên nhà anh vẫn mịt tăm
Có lẽ tại em không về được
Ơi! Mùa thu! mùa thu! năm ấy
Tháng chín...có phải mùa thu không?
Đến nay anh đã quên rồi đấy
Mình anh đìu hiu với thu phong
Xưa thu ruộm vàng trên khắp phố
Phố và làng quê Việt Nam ta
Những chiếc lá vàng rơi đâu đó
Lá rơi vương đầy tóc em mà
Lá vàng bay bay trong gió lạnh
Cả một vùng ruộm vàng hồn anh
Bây giờ thì tim anh ngất lạnh
Ngó mùa thu qua quả tim mình
Ơi! mùa thu tháng chín quê nhà
Của ngày nào sao mà xa lắc
Ơi! tìm đâu một nước non xa!
Anh chong mắt ngó thu bằn bặt
Anh đã xa đất nước lắm rồi
Xa cả em trong mùa thu đó
Nên mùa thu cũng chết mất thôi
Tất cả dấu xưa đà cất vó
Xin gởi mùa thu lời xin lỗi
Tháng chín qua sao quá âm thầm
Không còn vàng rưng màu hoa cúc
Không còn ngày xưa, một thanh âm
(Anaheim, 28.9.17)
Thà người phụ ta
Dù em có trăm trái tim
Thì tôi chỉ là có một
Yêu em tôi mãi đi tìm
Mà em thì cao chót vót
Rặt ròng những điều phù vân
Trái tim không làm nên tội
Tôi đeo đẳng chuyện tình buồn
Tháng năm qua trong tăm tối
Tào Tháo chém người ân nghĩa
Có câu nói đáng để đời
"Thà ta phụ người", người ơi
Còn hơn để người chém trúng
Tôi học câu đó lâu rồi
Trong thành bại phải vậy chăng?
Tôi phải nắm tay siết cổ
Bóp cò thẳng ngực nghĩa nhân
Người đâm tôi trăm nhát dao
Để những vết hằn sâu hoắm
Tôi nằm quằn quại dưới hào
Ngó lên trời cao thăm thẳm
Nhưng tôi không có thù em
Em vẫn là người có cánh
Em vẫn là tiếng chim oanh
Hót trên trời cao lanh lảnh
Vậy tôi bất lực mất rồi
Thôi một đời thua là vậy
Dù người phụ tôi bao nhiêu
Tôi không thể làm ngược lại
Tôi ôm tôi trong cô liêu
Thôi nhé riêng ta hãy sống
Em quay lưng bên tình nhân
Tôi một mình ôm hoài vọng
Dù người đâm tôi trăm mảnh
Tôi be bét thịt máu bầm
Tôi vẫn cười trên chiến trận
Làm Từ Hải đứng chết trân
4.11. 17. Anaheim, CA, USA
Ngôn Tình
Ngôn tình là lời yêu sến
Sến đến độ chảy nước ra
Như câu cải lương hồ quảng
Chết rồi còn ngóng cổ ca
Ngôn tình là những lời yêu
Rẻ tiền của ta có phải
Bến giang đầu ơi cô liêu
Nên đành xuống xề trống mái
Không biết ta đã già chưa
Mà còn ngôn tình đến vậy?
Hẹn em trên bến bạc đầu
Làm người tình nhân trẻ mãi
Cuộc đời có lúc vắng tanh
Trong tim vọng lời thục nữ
Hãy yêu và bỏ ưu phiền
Đừng bi quan, vô tư lự
Có bản nhạc nào đâu đó
Của Phạm Duy ngày rất xưa
"Ta còn yêu ta cứ yêu"
Sao bắt trái tim từ bỏ
Ngôn tình ta viết về em
Là lời yêu em rất sến
Lòng ta vẫn mãi câu hò
Xang xề hồ liêu cống xự
Trong ta bầu trời sáng rựng
Những lời dân ca, cải lương
Những câu hò quê dân dã
Là ngôn tình của quê hương
Quán Nhớ
Buổi sáng ra ngồi quán nhớ
Cầm trên tay ly cà phê
Uống chút cho lòng đỡ lạnh
Nào con đường cũ quay về?
Sông quê nay đà mất tích
Còn không những câu thề bồi?
Bây giờ sông im tịch mịch
Vắng nhau đất cũng ngậm ngùi
Ơi! con nước, cơn thủy triều
Nước trôi về xuôi với biển
Anh vẫn ngồi trong tịch liêu
Nhớ xưa, ngày em thị hiện
Anh vào ngồi trong quán nhớ
Nhớ vô cùng ngày xưa anh
Em thập thò ngoài cửa sổ
Chờ mong nhìn áo em xanh
Trước mặt ly cà phê đắng
Như em đắng nghét lòng anh
Kỷ niệm chỉ là vọng tưởng
Trong tim ray rứt không đành
Giấc mơ chỉ là mộng thôi
Quán nhớ thôi đành khép lại
Trở về lòng bạc như vôi
Nhớ làm chi ngày vụng dại
Chỗ Không Anh
Em bỏ đi đâu biệt xứ
Trong em là chỗ không anh
Phải không những ngày gió hú
Lòng em thương nhớ đã đành
Lòng em như buồng chuối sứ
Nở ra từ đất phương Nam
Quê tình đưa anh về xứ
Lá khô lót ổ em nằm
Chỗ không anh em nhớ mãi
Mùa xưa nơi đó lá vàng
Rụng như tình mình có phải?
Ngày thân yêu! ơi tình lang
Chỗ không anh là vết nứt
Cuộc đời em trôi về đâu?
Trước mặt là niềm cảm xúc
Giòng sông bên lở, bên bồi
Mưa, mưa, mưa, mưa khắp phố
Phố xưa rong rêu tiêu điều
Em nghe trong tim tiếng mõ
Và chuông chùa vọng cô liêu
Lời cầu kinh rền tiếng Phật
Lời nguyền xưa rền tiếng chim
Xin cho anh, dầu quay mặt
Chỗ không anh... em mãi tìm
Những ngày cuối tháng 10. Anaheim, CA, USA