1-
Dường như có một chiều đông buồn vu vơ tràn ngập không gian,được cất vào góc khuất nào đó.Gã Adam thở dài ở mỗi chu kỳ gặp lại .Chiều đông vẫn nguyên vẹn vẻ hoang sơ lằng lặng.Ta chối bỏ nhau.Em về thôi.Dẫu sao mùa thánh vọng cũng đã qua đi lâu lắm rồi.Cơn đau xưa đã liền thịt liền da.Chẳng việc gì phải luyến tiếc.Đời là thế.Huống chi từ thời hồng hoang,loài người vô tư lắm – em và ta cũng vậy .
2-
Vẻ mặt người đàn ông rắn rỏi cương nghị hằn sâu trong những nét dao chạm trổ đen bóng.Vẻ bụi bặm ẩn mình trong vân gỗ lũa.Buồn và mệt mỏi.Vệt khói mỏng bay lên.Anh ta ngồi bất động.Không gian rộng rinh,trống hoác như lỗ châu mai.Cụm quỳnh hoa nép mình trong góc tối nở đúng giờ giới nghiêm nồng nàn đánh thức khứu giác .Cũng may đường đạn oan nghiệt đã gãy rụng ở cửa nòng súng lâu rồi.Lỗ đầu ruồi trên thước ngắm thôi không tìm kiếm mục tiêu.Và hai người chia sẻ cái tôi của nhau cho đến tận bây giờ .
3-
Bóng người sót lại trên sân ga .Gần đến giao thừa rồi. Anh vẫn kiên nhẫn đợi.Biết đâu chuyền tàu khuya nay sẽ đưa em trở lại cõi Ta bà . Em lục vấn hành giả - Ta bà là sao hở anh? – Xin lỗi cho anh ghi lại tra cứu . Hình như lời Phật dạy - Phải vươt qua cái “lục thập nhi nhĩ thuận”chạm chân vào“thất thập nhi tòng tâm sở dục bất du củ",anh mới tạm vỡ vạc đôi chút.Ta bà chẳng khác gì quán trọ, nhân loại sống trong cõi này đều giả tạm, vô thường, không thật.Tại sao không thật? Vì suốt cả cuộc đời bị sinh, lão, bệnh, tử, tiền tài, danh vọng chi phối, bức bách thật là khổ não. Tất cả đời sống vật chất cho dù làm vua, làm quan, giàu sang đến cỡ nào đi nữa nhưng khi ra đi không mang được gì cả, cho nên mới gọi là không thật.Phật dặn chúng sinh hiểu đạo tất phải sớm giác ngộ ngay chỗ này,sống có đạo đức để làm lợi ích cho mọi người. Có như vậy,mới không uổng phí đời người...
Vậy hả anh ? Em mới sáng một con mắt.
4-
Niết Bàn là gì hở anh? - Trời ơi em làm như anh chui ra từ Diệu Pháp Liên Hoa,Kim Cang Bát nhã Ba la mật,Đại Bi Tâm đà la ni ...không bằng.Câu hỏi “khổng lồ”quá,đến các vị La Hán chùa Tây Phương còn phải đầu hàng - “Mặt cúi,mặt nghiêng,mặt ngoảnh sau/Quay theo tám hướng hỏi trời sâu/Một câu hỏi lớn.Không lời đáp/Cho đến bây giờ mặt vẫn chau.” (Huy Cận) . Anh bí rồi - bó tay em ạ.Hành giả âm thầm lên núi nhập thân vào cõi hoang sơ,ngồi úp mặt vào vách đá nhiều năm,nghe văng vẳng từ Linh Thứu* lời truyền phúc âm thì ra : “ căn cứ tự tánh Niết Bàn mỗi người chúng ta đều sẵn có thể tánh thanh tịnh sáng suốt tròn đầy,nhưng vì phiền não ngăn che mà không hiển lộ. Muốn tánh Niết Bàn hiển lộ là phải diệt trừ phiền não. Phiền não ở đây chính là sự mê lầm“chấp ngã”. Mê lầm chấp ngã chấm dứt, tức là Niết Bàn.Vậy thì hỏi khi nào có Niết Bàn? Chúng ta phải đáp: Khi nào tâm “chấp ngã”hết,hoặc tham,sân,si sạch chính khi ấy Niết Bàn xuất hiện”.
Em hiểu chưa ? Vậy thì mai ta chia tay để có “Niết Bàn” nhé ! - Biết vậy em không hỏi …
5-
Con người“chúng sinh”trong em dằn dỗi. Hành giả đi chạm mặt đất.Chuyến tàu đêm tìm về.Người gác chắn huơ huơ chiếc đèn bão như làm dấu phép.Tội nghiệp con tàu côi cút lôi nhau chui qua biết bao hầm đèo,qua nhiều ga xép trống rỗng.Còi rúc từng hồi -“lòng của người đi,kéo kẻ về” (Tế Hanh).Ta xuống núi thật cô đơn.Trần gian phải đâu hoang mạc.Không có em làm sao thấy“mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ”(Trịnh Công Sơn),làm sao biết“nắng Saigon anh đi mà chợt mát”(Nguyên Sa). Em là nguyên nhân dẫn tới“mê lầm”,“chấp ngã”! Sao lỗi tại em? Có cả phần anh nữa chứ ! Tôi nhìn ra sân đời .Chúng sinh hốt hoảng chạy nhốn nháo tìm“Niết Bàn”,vướng chân va vào nhau vấp ngã đau thương,gào khóc inh ỏi.
6-
Trung tâm dư báo thời tiết cho hay cơn bão nào đó sẽ vượt qua Philippines tiến thẳng vào Biển Đông,đánh thức mùa đông.Trời Saigon nhiều mây.Tôi đốt đuốc đi giữa ban ngày ban mặt,cầu cứu Linh Thứu,van nài Bethlehem **.Tất cả lặng thinh.Cỗ xe tuần lộc đi lễ về lúc nửa đêm kéo dài những vệt tuyết trắng buồn bã chi lạ.Lẫn trong lời kinh mừng giáng thế có tiếng than nho nhỏ xin Chúa thương xót chúng con, A men.Trong những tình huống nguy khốn Đấng quyền năng tối cao dẫu sao đồng nghĩa với sự cứu rỗi,là nguồn năng lượng tiếp sức loài người hành trình băng qua mặt đất – Tuy nhiên em đồng ý với tôi : ta đang có mặt trong trần thế phải nhìn cho ra đời sống con người mới là cái cốt lõi của vũ trụ,lấy đời sống và hạnh phúc con người làm nền móng cho sự hình thành nên thái bình rộng khắp trong thiên hạ.Bởi thế,con người có được bình an,lạc hạnh thì bầu không khí chung mà con người thở vào,hít ra mỗi ngày mới được trong sạch,thanh khiết.
7-
Mùa đông thực sự hiện diện.Câu chuyện cuộc đời rối rắm.Tôi mạnh dạn xô cửa bước vào.Căn phòng trống trơn.Vẫn vuông cửa nhỏ mở ra khu vườn hăng sực chất trẻ.Tôi chẳng thấy em đâu.Con chữ trên màn hình computer cứ lóc cóc hiện ra dưới những ngón tay lướt trên bàn phím.Tôi sợ văn chương phù phiếm nhưng lại không muốn phản ánh cái tôi quá cặn kẽ. Khoắng tay vào đám bọt khí li ti,không nương tựa bất cứ nơi nào như: sắc,thanh,hương,vị,xúc,pháp… - tôi khởi phát một tâm thức nghịch lý khi đó tôi cảm nhận“sự toàn hảo của sắc thân”chính là “phi toàn hảo”.
8-
Ngủ đi em.Mùa đông sẽ đi qua. Nắng mới ngoài kia giòn rụm non trẻ.Theo cách diễn giải của Như Lai tình yêu thuộc phạm trù “sắc thân”, sẽ là con số không tròn trĩnh to tướng.Hư vô với anh,với em,với cả nhân gian.Nhưng có thật cuộc sống căng tràn - Có thật sức trẻ như triều dâng.Hiểu như vậy để thấy mình không thất vọng. Nắm tay anh đi. Chắc chắn bọn mình sẽ già. Đến lượt đám trẻ phải nhường cho chúng nó khao khát cháy bỏng .Ngoài kia dòng sông vẫn chảy em ạ .
9-
Bài Thánh ca len lỏi trong đêm mùa đông không cùng.Nhân gian cảm nhận thật nhiều những ân phúc an lành.Sáng mai hôm ấy,tôi thức dậy,ngoài sân vẫn nguyên vẹn một cành mai***.Vu vơ câu hát “anh cho em mùa xuân/nụ hoa vàng mới nở/chiều đông nào nhung nhớ”**** rót xuống tự trời cao !
Đến lúc này cả em lẫn tôi sáng hai con mắt !
(Saigon,cuối Đông 7/12/2014)
(thanhphan020149@gmail.com)
* Linh Thứu sơn (Gijjhakuta) gần thành Vương Xá (Rãjagada) Ấn Độ.Nơi đây tương truyền Đức Phật thuyết kinh Diệu Pháp Liên Hoa (Saddarmapundaraki Sutta)
**Bethlehem ở phía Nam TP Jerusalem - Israel,nơi Chúa giáng thế (thành Nazareth).
*** “Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”- (Cáo tật thị chúng – Thiền sư Mãn Giác)
**** Thơ Kim Tuấn – Nguyễn Hiền phổ nhạc