HAI GIỜ GIÓ THỔI
Mọi thứ thật nhàm chán
Chẳng hạn câu nói này
Tôi đã ngồi ì trong phòng suốt hai giờ
Chỉ để nhìn vào khung cửa sổ
Bên ngoài là chiếc lá
Nhưng không phải chiếc lá cuối cùng
Lá nằm trên gác mái
Nghe tiếng cây rung
Và bay đi
Sau hai giờ gió thổi
LÁ THƯ
Chẳng ai viết thư, chẳng ai đọc chúng nữa
Nhưng em vẫn viết cho anh
Đây là biển, trên biển có sóng
Và gió, những cơn gió thổi
Bay qua dòng sông, bay qua thế kỉ hai mốt
Trên con đường, như một thói quen
Em đã giam mình trong thành phố, mỗi tuần
Nhưng không phải đợi anh
Đợi người đưa thư làm việc
CHỊ
Chị đã đứng ở đây, trước ngôi nhà màu lục nhạt
Chị đã đứng đủ lâu để tôi nghĩ chị là thân cây
Chị đã khóc ở đây, trước ngôi nhà màu lục nhạt
Chị đã khóc đủ lâu để tôi nghĩ chị là giọt nước
Khi trước ngôi nhà là khu rừng
Khi trước ngôi nhà là dòng sông
Anh vẫn chưa quay về
TIẾNG KÊU CHIẾC ĐỒNG HỒ
Trong giấc mơ tôi, đôi mắt em
Nó nhỏ bé, vừa bằng một lóng tay
Nó gào thét, trong thinh lặng
Chứa đựng bí mật và câu hỏi vì sao
Mở ra, muôn vàn tia sáng
Một tia trên cao, soi vào tấm ảnh trong ví
Tia đợi trước hiên nhà, ban công
Một tia dưới thấp, lảng vảng bên món quà
Hoa cho ngày valentine, vòng tay chiều chủ nhật
Một tia mắc kẹt đáy mắt, khi mái tóc em bay trong gió
Tia cho điều ảo tưởng, chạy nhanh về đích
Một tia tối nhất, bám vào váy em
Và chàng trai lạ, tia màu đen, sắc nhọn
Chọc vào tim, ngày cưới em, tôi giật mình
Tạ ơn tiếng kêu, chiếc đồng hồ báo thức
XIỀNG XÍCH CUỘC ĐỜI
Trong căn phòng đóng chặt cửa
Bóng tối
Tình yêu nở ra từ ngôn ngữ
Cái chạm tay
Và thăng hoa tưởng tượng
Trong bóng tối
Đừng im lặng
Đừng lãng quên
Khi bàn tay khỏe hơn tay nắm cửa
Mở ra
Mở ra
Hoặc ương ngạnh, hoặc chết
Khi đôi mắt giật mình co lại
Có tia sét từ gương mặt em rơi vào tim tôi
GỬI NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRÊN BÈ TRONG CƠN BÃO DAMREY
Có điện thoại, chưa hẳn
Không thể gọi, chỉ xem giờ
Anh ở đâu, thế nào, cha hai đứa trẻ
Bên ngoài, mưa gió, ra sao
Họ sợ hãi, tất nhiên
Và em, trú trong phòng tắm, đặt nhiều câu hỏi
Cúp nước, có vòi nước, chẳng để làm gì
Khi thế giới sắp sửa mất một tình yêu, tình yêu xô lệch
Thừa một bà mẹ, cầu nguyện
Soạn dòng tin nhắn: - Sao anh không vào đất liền?
Và khóc ngon lành, trước tiếng kêu cứu của một thân cây
19 GIỜ
Không còn tiếng mở cửa xe của anh ta trước nhà em lúc 19 giờ
Không còn cái hôn tạm biệt lên trán, đôi mắt em khép lại, trong tiếng nhạc du dương
Anh nghe Trái Đất rùng mình, sau lớp chăn dày là tiếng thở nặng nề của em, như chiếc mụn thịt trong người, anh toan vứt đi.
Nhưng anh sợ em sẽ chết
Là thứ thần dược, anh quỳ dưới chân Chúa tạ ơn
Chịu mọi cơn đau, anh cầu xin được xức dầu và tắm cho em
Thứ dầu làm đôi mắt em mở ra, nhưng mắt anh cay. Thứ dầu làm đôi tay anh bỏng rát.
Là những suy nghĩ, chúng nhọn như lưỡi dao, lao khỏi đầu anh và lao vào em
Trong căn phòng giờ là căn phòng của bóng tối
Trong thân thể giờ là thân thể của nỗi buồn
Như em tự đánh rơi bản thân, và anh ước em rơi thật chậm
Trước đôi mắt anh, những mảnh vỡ
Của hai cuộc đời, nhưng chỉ một con người
Như cách em sống bằng hơi thở anh
Và anh yên lặng
Mở cửa ra, trên chiếc xe của mình
CUỘC CHIA LY
Đừng cho lũ mòng biển ăn bánh mì
Bạn phải mất bốn năm
Để nhìn chúng trưởng thành
Với bộ lông trắng muốt
Với vụn bánh mì rơi
Đừng cho lũ mòng biển ăn bánh mì
Bạn phải mất bốn năm
Để nhìn đôi mắt chúng: đôi mắt của tự do
Đôi tay bạn: đôi tay của quá khứ
Và cả đời nhìn chúng bay đi
TỎ TÌNH
Giữa việc muốn làm và không muốn làm
Tôi chọn cách không làm
Để không nôn khi đi tàu lượn
Rớt kì thi, không quay bài
Giữa việc muốn làm và không muốn làm
Trước em! Thề có Chúa
Ba lần, đóa hoa trên tay
Ba lần, phòng em khóa cửa
TRONG SÂN GA
Họ đã đọc tên chuyến tàu thứ ba
Và lần nào em cũng giả vờ đang đợi ai đó
Anh không đến
Chỉ có vợ anh
Cô ta đánh em
Nhưng em không khóc
Cho đến khi bắt gặp ánh mắt hèn nhát từ anh