Về một nỗi mất mát
(tặng N.Ð.T.)
ta đi khắc khoải chiều trở gió
tháng mười nắng chợt trổ trắng bông
góc phố ngập ngừng bên quán trọ
những tường những vách những hư không
ta về hong lại ngày bóng mát
sinh quán chia nhau một dửng dưng
quanh co lối cũ bàn chân lạc
hỏi thăm thời tiết tuổi thanh xuân
chốn hẹn ta tìm bàn ghế lạ
đánh rơi một chiếc đũa mất đôi
sợi khói tay che hình bóng xoá
ra đi đành đoạn lạnh chỗ ngồi
thôi ta về lại bên kia xứ
thời gian khép cửa mắt rưng rưng
đất trời một cõi xôn xao ấy
chia tay lặng lẽ ngày mênh mông
(tháng 2. 2013. Nhuận sắc, 01. 2018)
Tưởng
tưởng không về nữa rừng thưa lá
tháng tám thầm thì những nỗi riêng
khói trời ngơ ngác mây nhuốm bạc
bóng tối thở dài sợi tóc nghiêng
tưởng không nhớ nữa lời giấu mặt
tay ôm mưa nắng thời tiết quên
hình hài nguyên vẹn thanh xuân cắt
vụn chéo trăng còn níu chút đêm
tưởng không mộng nữa mùa thao thức
đếm giấc thời gian quầng mắt thâm
bỗng nghe rớt giọt miền tịch lặng
hoang phế này thổi buốt trăm năm
tưởng không thấy nữa vườn trăng mọc
thuở đoá từ bi toả hết hương
từ độ lượng đi xanh xao tóc
nặng vai mây chở di tích tôi
(tháng 3. 2011. Nhuận sắc, 1. 2018)