gởi: thi sĩ lê bảo hoàng
tôi . đi trong nắng chiều tháng tư
phố gãy những khúc đường . cây khóc đời thôi mưa
những lá me bay buồn gợi nhớ
lên vỉa hè một sớm . bóng em qua
lá vàng bay ta nâng niu mùa thu chết của vơ-lên tuyệt cú
và . gió chẻ tóc em thành những lọn mây trời xa biền biệt
tôi . đi trong nắng chiều tháng tư
độc cước
con đường xưa
quen thuộc
nhảy trên thềm
vũ điệu
mòn dư âm
tôi . đi trong nắng chiều tháng tư
nhớ ngày xưa
ngã ba đường
một tháp ngà
nghiêng nghiêng say
đêm màu hồng đánh thức hồn lãng tử
điệu kèn tắt thở đọng trên môi nửa đêm về
và . tiếng còi khua thức còn lỡ dỡ chưa dứt điểm
kỷ niệm quàng vai trên những tuyến đường lục tỉnh
tôi . đi trong nắng chiều tháng tư
mây xám đục đậu trên thành quách đổ vỡ
tượng đá buồn ngơ ngáo chốn phồn hoa xanh mướt
giữa cao ốc ta biến mình hiệp sĩ mù nghe gió kiếm
‘những tiếng nức nở dài
của chiếc đàn vĩ cầm
mùa thu
làm đau đớn con tim
bằng điệu buồn
vời vợi’*
từng bước chân âm thầm
lên xe về cổ xứ
vết lăn trầm theo sau
thành phố thức hay ngủ ?
cuối xuân mai vàng lã chã rơi theo nắng
bỏ cuộc chơi về với thú yên hà
còn nghe văng vảng đâu đây nhỉ
tiếng vọng xa đưa một kiếp người
sống dậy một lần và chết mãi nghìn thu
tôi . đi trong nắng chiều tháng tư
mà nhớ thương hoài em gái hậu phương
một thời xanh biếc . rừng xanh biếc
trong mắt môi em . áo tím xưa
tôi . đi trong nắng chiều tháng tư
bước vào cõi lặng . vỗ cánh hư vô
vào đám tàn dư . ướt sũng vai gầy
ảo thực như không . một trời nhân thế
mặt trời mọc !
(ca.ab.yyc. đầu tháng tư / 2018).
* Dịc từ thơ của P. Verlaine trong bài : ‘La Chanson d’Automne’:
Les sanglots longs
Des violins
De l’Automne
Blessent mon Coeur
D’une languer
Monotonne…