HOÀI 1
Qua rồi những hào hùng ly loạn
Người về khoả áo mài đêm vắng
Gió rót cành sương tiếng thuốc lào
Ám mùi hơi thở hoài không lắng
Người lính ngày xưa giờ tóc trắng
Màu xuân đã đọng ở sinh phần
Bạn bè chiến hữu nhiều lưu lạc
“Thiên đàng” một cõi một chung thân
Người lính ngày xưa chừ tám chục
Ngóng trông từng cuộc gọi đường dài
Chiến hữu: bọn tôi về phương khác
Mỗi mình anh lạc phía giêng hai
Chiến hữu: Thôi cũng gần một kiếp
Nhớ thương cũng mấy chục năm rồi
Hào hoa tóc áo phai gần hết
Sao ở trong lòng mưa vẫn rơi?
HOÀI 2
Mình đến mình đi rồi quên lãng
Để đêm lóng lánh phúc âm buồn
Để mưa tháng sáu rơi chiều lạ
Để bình minh đọng những ngân sương
mình đến giữa mùa hình nhân mới
Ngày xanh vướng vít nhánh hoa đầy
Diệp lục nã nồng hương hư ảo
Xanh rìa tháng mới với trăng vây
mình đi chủ nhật mưa áp thấp
An nhiên còn có giữa từ ly?
Tôi nhặt nhạnh mình đêm lá rách
Buông cánh rời cây khóc thiên di
khúc lá khúc cây và khúc gió
khúc nào xanh để nhận mặt người?
Lãng quên còn ấm trong kí ức
Cho nhau xin giữ một khúc cười
HOÀI 3
cuộc thiên di đỏ
mặt trời cuốn qua vùng tóc biếc
chảy mặn tháp ngà
nụ hôn mật non xưa xa
đã khét tanh dưới tê điếng mặt trời
không thể lưu trữ cho em được gì
giọt mưa miên miết đỏ
ngày cựa mình chừng như rất khẽ
tháng bảy cạn kiệt
lời lá khô
rơi từ vực sâu.
cuộc thiên di đỏ
mặt trời đi qua vườn đêm
cứa những xót thương
tối không gió
tôi với căn ngực rỗng
sự đợi chờ là vô vọng
mãi đời sau.
những bóng đèn nê ông cúi đầu câm lặng
cơn mưa không thể ướt át mãi buổi chiều tháng bảy
dụ dỗ về một tia sáng lóe nở
giấc chiêm bao mồ côi
hơi thở
như những đứa trẻ thành phố ngày loạn lạc
dắt díu nhau đi tìm ý nghĩa cuộc hành trình...
Vắng 5
Không phải được lựa chọn
Sự im lặng
và tịch nhiên vô bờ
Mà cứ tù từ mà chìm xuống
rất sâu
rất tối
ở đấy không kể nói được gì
là bị bắt buộc
phải im lặng hoặc
Cũng không phải được lựa chọn
có thể tung hô
theo ngôn ngữ
của những chiếc búp trên cành
ưỡn ẹo vỡ ra những ngoa dụ
là những khúc ( không phải đồng dao)
mà miệng đã thuộc lòng
hoặc là ở đấy
là im tiếng
vô biên
LỘI QUA NHÁNH ĐÊM BUỒN
anh học nói trên nhành thời gian gãy
nghe mùa đông về đập cánh chiêm bao
giọt nắng sót cố nhuộm tàng lá vỡ
gió mùa xưa còn lồng lộng ầm ào
dấu mưa cũ đâu còn in nhịp bước
lật tầng tầng kí ức cũng im hơi
anh mải mốt chỉ một điều vô ích
chốn tinh khôi không có lối khứ hồi
anh học vẽ mùa anh bằng mơ ước
bằng mùa đông bấc thổi rát trên cành
bằng tiếng xuân trôi giữa chiều lịm tắt
bằng nỗi buồn lăn mệt mỏi đêm thanh
anh học hát những ca từ cũ nát
đám kí âm rơi rụng trắng hiên nhà
em ngút ngát không về mùa di trú
nghe vô thanh ngồi khóc tiễn đêm qua.
Những con mèo mang cổ cồn trắng-
Những nhánh cây khô mọc ra từ bộ não buồn buồn
- c h á y r ồ i !
Ly nói khi màu xanh của hộp sọ đã bị ăn đứt
Trên vạt áo vest sáng nay,
những sọc song song chằng đều một khuôn ngực dở dang
như những dòng kẻ trên khuôn nhạc của bản Requiem một buổi khuya muộn mằn
- “hãy để những con mèo đeo kính trắng và thắt cổ cồn trắng
còn loài người,
chúng ta hãy cùng nhau hóa thân trong ngọn lửa điêu tàn này, Ly”.
một con mèo lấp lánh đã nói với tôi trong buổi sáng đầy nắng ấm hôm nay.