EM ĐÃ RA ĐI
Ngày e đi mây mù giăng lối nhỏ
Chiều quê nghèo ướt sũng nhuốm màu mưa
Bao lam lũ từ đây e gửi lại
Trên đôi vai gầy cha nặng gánh lo âu
Con đường nhỏ bùn lầy ngày nào em rảo bước
Giờ chỉ còn gầy guộc bóng hình em.
Ngày em đi dòng sông dặt dìu nỗi nhớ
Miên man lục bình hoa tím đông đưa
Anh thẩn thờ cầm từng bông hoa tím
Nhớ bao lần cài lên mái tóc em
Em e thẹn chỉ cười mà không nói
Anh rối bời, lòng tím cả hoàng hôn.
Em đã đi vội vàng và quên lãng
Để anh bàng hoàng nhặt nhạnh ký ức rơi.
Anh gom góp xây thành lâu đài mộng
Anh để dành gọi giấc mơ em.
Ngày em đi làng quê hiu quạnh
Cánh đồng lúa vàng trĩu nặng thương yêu
Nghe thiu thiếu một giọng người thân thuộc
Đâu xa lắc vọng về trong tiếng gọi hồn quê.
Trên đê vắng nghe từng bước chân ai nhịp
Em! Bước chân nào lững thững bước êm êm.
Bàn chân ấy đã ra đi về thành thị
Rũ sạch bùn lầy bỏ lại quê hương
Chỉ còn đây bóng dáng mẹ hiền
Gầy guộc nhớ thương
Bên hiên nhà xiêu vẹo
Chờ con bạc mái đầu...
BỎ LẠI
Một người đi, rồi một người
Cứ thế đi
Bỏ khoảng không cánh đồng quê lam lũ.
Hành trang người rơi vãi mùi quê hương dọc đường tha phương,
Chiều tà nhấn chìm từng nỗi nhớ đến mồ côi
Giọt buồn thấm dần tôi miên mang da thịt
Người đi, lũ lượt rời đi
Mặc dòng sông quê níu kéo
Họ cố quên đi những ký ức gọi là quê hương
Như thay một tấm áo nhàu nát nghèo hèn tuổi thơ của mẹ
Cố khoác lên người sang trọng thị thành
Từ đó quê hương chỉ còn trong những cơn mơ tôi cố vớt vác chắc chiu để dành.