Hoa mười giờ
Em thích hoa mỗi ngày mỗi nở
Sao lại không trồng hoa mười giờ?
Lung linh gió, ướm màu mắc cở
Mỏng manh rung, tím biếc ngẩn ngơ
*
Trong nắng khét, vàng hoe tóc rối
Cánh đỏ tươi thắm tuổi thơ ta
Rong chơi qua ba đồng bảy đổi
Quay mắt nhìn, bừng nở sắc hoa
*
Cô hàng xóm, bên vườn đang ngắm
Khẻ nhoẻn cười ta đứng tần ngần
Chợt quay ngoắt điêu ngoa lẩm bẩm
Một điều gì, bỗng dưng rung ngân
*
Cánh hoa nở, suốt thời thiếu nữ
Đã theo ta từ đó đến giờ
Đời phiêu bạt, áo cơm tứ xứ
Vẫn âm thầm đẽo gọt giấc mơ ...
*
Em thích hoa mỗi ngày mỗi nở
Sao lại không trồng hoa mười giờ?
Tự dưng nói mà buồn vô cớ
Mãnh vườn xưa trống hoắc trống huơ
Nằm đếm tiếng mưa rơi
Thao thức gió, lùa qua gác xép
Nằm một mình đếm tiếng mưa rơi
Nghe chộn rộn ngoài khung cửa hẹp
Khao khát trôi, mờ tỏ dặm đời
*
Nằm nhẩm tính, ân tình xưa cũ
Đọng đâu đây dấu cỏ phiêu bồng
Bay theo gió, tháng ngày ngưng tụ
Một quãng đời lưu cửu rêu phong
*
Nợ bằng hữu, hồn nhiên toan tính
Cứ trả dần khoản nhớ, khoản quên
Nằm thao láo, tiếng mưa khủng khỉnh
Trượt mái tôn, gõ nhịp bập bênh
*
Ngày nắng dội cong vênh nỗi nhớ
Để đêm mưa kỷ niệm tìm về
Nghe đắng đót, chuyện tình một thuở
Đẫm mưa quay cuốn quýt đam mê
*
Vẩn vơ gió, lùa đêm phiêu lãng
Giọt, giọt rơi rạn vỡ hồn nhiên
Thấy cuộc sống muôn hình vạn trạng
Vẫn tròn căng, ký ức trinh nguyên
Người đàn bà trong em bật khóc
Sao ta đối xử với nhau như người dưng
Như chưa hề đã làm người đàn bà trong em bật khóc
Trong buổi tàn chiều, ngồi một mình cô độc
Nhìn chiều đi, từng vết ngập ngừng
*
Ta đã từng, những năm tháng bên nhau
Đi qua bao mùa mưa nắng
Qua những chiều trong, đường xa vắng lặng
Bên góc phố thân quen rực rỡ sắc màu
*
Trong hạnh phúc dâng tràn choáng ngợp đắm say
Có những lúc, buông chiều ngã ngớn
Sắc thu không dường đẩy đưa lợn cợn
Vương vãi rơi, mờ tỏ bóng ngày
*
Ta đến với nhau, chầm chậm một góc đời
Rồi bất chợt, rời xa trong chớp mắt
Sao vẫn còn lẽo đẽo buông lơi những điều áp đặt
Giấc mơ xa, ngày cũ đã hao vơi
*
Thời gian nào, trôi lãng đãng một vòng tay
Tử tế với yêu thương, trở chiều bóng bẩy
Khi hết yêu thương, sao lắt lay như vậy
Ngang bóng chiều đi, nắng quái đổ đầy ...