Đâu là dấu chỉ lệch pha
Anh đâu có gì để bảo đảm cho em
Căn nhà trống, chỏng trơ sách vở
Gió lật ghim cài, phất phơ những tờ phiếu nợ
Cứ nhịp phập phồng như tiếng búa gõ vào đêm
*
Cứa toạc không gian, rướm máu cặp môi mềm
Nét dằn dỗi lạnh lùng toan tính
Hạnh phúc không thể ngủ yên trong xó xỉnh
Dấu tình này cũng chỉ để lãng quên
*
Nhìn vẩn vơ, ảo mộng chảy lần qua
Cứ day trở trong nỗi niềm gió tốc
Chưng hửng bước, rẽ ngang rẽ dọc
Con đường quen, mà ký ức đã mờ xa
*
Chợt nhớ những chiều ngồi nhấm nhẳng nhấm nha
Góc phố vắng, một ước mơ chật hẹp
Lãng đãng trôi, hình như có điều gì gượng ép
Biết đó là dấu chỉ lệch pha
*
Khát vọng của em, trong đó không có anh
Cứ mơ tưởng điều này không có thật
Dù năm tháng quẩn quanh, một vụng tình rơi đâu mất
Chỉ còn lại bên đường, dãi nắng biếc – ngời xanh
Trũng đêm
Còn một chút gì đọng lại không em?
Hay đã chìm trôi, quẩn trong quên lãng
Sao ký ức, giăng mờ chiều chạng vạng
Bốn mươi năm, lòng anh vẫn chưa yên
*
Cứ mơ hồ, điều gì đó xa xôi
Bên góc phố, đứng đắn đo chờ đợi
Lá me đổ, xạc xào như nhắn gởi
Lời thì thầm ngắt ngứ, khép cung môi
*
Nắng nhạt vàng, dai dẳng một chiều xuân
Treo lơ lững trên đầu tràn tóc bạc
Sao lây lất một chiều xuân nào khác
Ngoảnh lại bến bờ, chao chát trầm luân
*
Anh lang thang trên phố mới sáng đèn
Lấp lóa sắc màu, đông vui rực rỡ
Qua góc phố, bỗng day lòng chợt nhớ
Con đường xưa, sao lạ lẫm chân quen
*
Còn một chút gì đọng lại không em?
Gió cuốn mùa đi, buông chiều vương vãi
Sao không có, một lời nào nhắn lại
Để tan chiều, trong khắc khoải trũng đêm
Về ngang Tháp nước Phan Thiết
Về ngang con đường, một thuở dung dăng
Phố chớp đèn hoa, ngập ngừng, lần lựa
Dẫu đã biết không còn như xưa nữa
Đâu mất rồi, năm cũ, mộng hồn trăng
*
Anh nhớ em, còn đó những cây cầu
Rón rén, gập gềnh, đưa nhau từng bước
Sợ gỗ rớt, thời gian không níu được
Lạc mất em rồi, trong cuộc bể dâu
*
Đâu rồi, đâu rồi? bến cũ ngày xưa
Líu ríu, cứ vòng quanh bên Tháp nước
Ngẩn ngơ rơi, những trâm cài, gương lược
Vừa mua xong, trời bổng đổ cơn mưa ...
*
Nắm chặt bàn tay, nhặt lấy vội vàng
Ai lo sợ, chuyện tình rơi vương vãi
Tay trắng nhợt, một điều gì đọng lại
Sau cơn mưa chiều, chảy nắng mênh mang
*
Anh lang thang trong choáng ngợp ồn ào
Đường ngắn, đường dài, quanh co phố mới
Sao tìm không được, tháng ngày mong đợi
Chỉ có sông đùa sóng vỗ lao xao ...
VIII/17
Bắc Bình, Bình Thuận