(tặng Bảo Trân)
Từ khi biết nhận thức nó đã ở bên cạnh tôi (chúng tôi sinh đôi mà). Thưở nhỏ chúng tôi kháu lắm, lại bụ bẫm, thêm sinh đôi nữa nên rất được người lớn yêu thương. Lúc nào mẹ cũng cho 2 đứa mặc đồ giống nhau và chúng tôi luôn xun xoe trong những chiếc váy xinh tinh tươm mẹ để dành tiền mua cho 2 đứa. Ba đi làm xa, thi thoảng về lại ôm chúng tôi nựng lấy nựng để. Tôi lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ và sự hiện diện của nó bên cạnh tôi chưa bao giờ tôi định nghĩa, với tôi tất cả là hiển nhiên, là quy luật, là chân lí bắt buộc phải thể rồi.
Ba mẹ vẫn hay kể với chúng tôi trong những buổi họp gia đình về chúng tôi ngày còn bé xíu, khi chúng tôi còn nằm nôi đã luôn nắm tay nhau không chịu rời ra cả khi ngủ ,rồi lúc nó đi lạc tôi khóc lấy khóc để mà vẫn không nói được tiếng nào chỉ biết ú ớ “em..em…”nghe đến mà thương, Mẹ nói với tôi em tôi rât hãnh diện khi được là em của tôi, ngay khi 2 đứa mới bước vào mẫu giáo, khi nó bị ăn hiếp bởi những thằng nhóc đô con thích ghẹo con gái, tôi đã lao vào đánh mấy thằng nhóc ấy như điên để rồi con gái con đứa mà mặt mũi đầy vết cào cấu,rồi tự nhiên khi thấy nó lẫm chẫm tới bên tôi, tự nhiên tôi lại òa khóc như đứa trẻ (trong khi hồi nãy anh hùng là thế). Tôi cũng biết điều đó,tôi biết từ bé tôi đã là “anh hùng” là thần tượng của nó, bởi thế tôi cũng luôn cố gắng xây dựng mình thật hoàn hảo để có thế được nó “hâm mộ” mãi thôi. Mỗi lần kể tới chuyện đó ba tôi lại cười rồi hỏi tôi :
- Con có biết ngày ấy em con đã nói gì khi ba hỏi tại sao con lại nhận lỗi thay chị không?
- Thưa, không!
- Nó nói “Vì con là em của chị, chị đã bảo vệ con”
…
Lên cấp 2, tôi ngày càng ngỗ ngược, phải nói nó nữ tính hiền thục bao nhiêu tôi lại đanh đá bấy nhiêu, được cái tôi chăm học, Tôi chăm học cũng vì nó, vì tôi muốn noi gương cho nó, vì tôi không muốn nó ngừng yêu thương tôi, tôi muốn tôi là số 1 để nó noi theo .Dường như nó cũng biết thế, lúc nào khi gặp 1 đứa lớp khác nó cũng giới thiệu theo kiểu “tớ là em của chị ấy” chứ không bao giớ nói tên nó ra. Khi tôi hỏi thì nó luôn bảo “Vì em là em của chị, em hãnh diện về điều ấy”. Tôi vui và cũng như bao lần tôi cho điều đó là hiển nhiên. Mà thật tôi ngày ấy cũng nghĩ rằng nó phải lệ thuộc tất cả vào tôi, tôi cho phép mình đặt ra cái quyền ấy, và tôi bắt nó phải theo tôi. Chúng tôi cùng lớp từ lúc bé cho đến khi lên cấp 2, tất cả thay đổi từ khi chúng tôi bước vào cấp 3 và đó cũng là lúc giữa 2 đứa bắt đầu có những xích mích đầu tiên..
&&&
Nó chưa bao giờ cãi lời tôi. Như tôi đã nói nó luôn xem tôi là thần tượng, nó để tôi quyết định tất cả cho cuộc sống nó, còn bản thân tôi, tôi luôn xem mình là đúng, tôi tập mình trở nên hoàn hảo đồng thời cũng biến mình thành một kẻ tự kiêu, nhưng nó lại cãi tôi, cãi trong việc sẽ chọn giữa ban tự nhiên hay ban xã hội để học khi mới bước vào lớp 10. Lúc đó tôi cũng không tin vào tai mình và lần đó hai đứa cãi nhau to.Dĩ nhiên sau đó nó được học ban tự nhiên vì đó là ban nó chọn, ba mẹ tôi trước giờ theo chủ trương luôn tôn trọng ý kiến và sở thích của con cái mình nếu điều đó có lợi cho nó. Đó là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau cũng là lần đầu tiên chũng tôi học khác lớp. Sau ngày ấy, chúng tôi có đôi phần xa nhau chứ không còn thân thiết như trước nữa, bởi lẽ tôi là kẻ ích kỷ, còn nó, sau lần đầu tiên tự quyết định cho cuộc đời mình cũng trở lại bản tính nhút nhát như thường thấy. Những năm học cấp 3 rồi cứ thế cũng qua đi, nó ngày càng trở nên lặng im, ít nói. Thi cử và bài vở và cái tâm lý lúc nào cũng phải noi gương cho nó khiến tôi lao vào học hành như điên, tôi không để ý những đổi thay của nó, không nhận ra nó cũng đã lớn, băt đầu nhạy cảm, có những buồn vui tâm sự (hoặc tôi đang ngụy biện cho cái tính ích kỉ của mình), chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn, hoặc đôi lúc nhìn nhau nói vài câu qua loa cho xong chuyện, bởi lẽ tôi đi học suốt ngày.
&&&
Lên 12, nó không còn nói yêu thương tôi nữa, tôi cũng bận lao vào ôn thi đại học nên một lần nữa tôi lại xa rời em tôi.Tôi không nhận ra những biến chuyển trong nó khi nó bắt đầu yêu và cả khi nó chia tay Nguyên nó đã vui sướng và hụt hẫng như thê nào.Vì cái lẽ gì đấy mà sang học kì 2 em tôi bắt đầu trượt dốc, nó ít cười ít nói hơn, giả sử tôi có hỏi nó cũng chỉ đáp
- Em ổn mà, chị.
Bỏi thế tôi cũng im, mà tôi cũng đang vị kỉ lo cho chính mình với kì thi trước mắt. Nó không còn nói yêu thương tôi nữa, suốt ngày cứ như cái bóng vật vờ, vẻ hồn nhiên tinh nghịch từ tấm bé cũng không còn, đôi lần bực quá tôi cũng quát:
- Mày học hành gì chưa đấy, hả? Cứ thế là rớt đại học như chơi ấy nhé
Nó cũng chỉ cười
- Em sẽ đậu mà, chị, vì em là em của chị mà!
Tôi lại thôi.
&&&
Nó thay đổi hẳn khi lên đại học, trấm tính, ít nói và lúc nào cũng cười buồn, Và kể từ lần đó lúc nào nó cũng nhìn tôi đây sợ sệt, sợ cái sợ ai đó sẽ làm mình tổn thương tinh thần chứ không phải cái nỗi đau thể xác. Tôi ban đầu cũng thấy mình có lỗi nhưng mãi sau thây nó mỗi khi nhìn tôi thì lại né tránh khiến tôi đâm bực. Có bận tôi đã ném nguyên cuốn vở vào người nó khi nó nhìn thấy tôi ở nhà trước đã lủi ngay ra nhà sau, tôi mang đến cho nó thêm nỗi sợ thể xác.
Để tiện cho việc học, tôi dọn vào ở luôn kí túc xá, 2 đứa xa nhau thêm, càng ít gặp. Lúc này gia đình tôi gặp biến cố, mẹ ốm nặng ,ba cũng cố gắng gồng gánh nhưng cũng đã yếu rồi, mọi thứ đổ ập lên vai tôi, tôi phải đi làm thêm. Nhưng cái sự đời cũng nghiệt, biết mình cần được giúp thì cuộc sống càng cứ ép mình vào chốn đường cùng. Tôi đi xin mãi mới được chân chạy việc trong quán ăn, làm được it lâu cũng được tăng lương liên tục khiến tôi cũng vui. Nhiều lúc tôi hay ghé nhà mua đồ ăn cho ba mẹ rồi hàng tháng góp chút tiền tôi kiếm được cải thiện cho gia đình, lần nào tôi cũng ít gặp nó. Có bận tôi tới khuya lắm mới thấy nó ở đâu về, gặng hỏi không nói, tôi cũng bực
Thời gian cũng qua đi,tôi cũng biết yêu . Chàng trai của tôi là người mà tôi nâng niu hết mực, anh thương tôi bằng tình yêu thầm kín và thủy chung, ngày tôi đưa anh ra mắt gia đình là năm cuối đại học, chúng tôi thậm chí dự định ra trường là sẽ cưới. Cả nhà mừng cho tôi. Và khi tôi nhìn hạnh phúc của mình với việc nó đi mỗi đêm tăng hơn tôi lại cảm thấy nó tồn tại trong cuộc sống tôi vô nghĩa vô cùng. Tôi lao vào học để mong có tấm bằng loại ưu, mẹ bảo tôi nghỉ làm thêm rồi còn đưa tôi khoản tiền kha khá để tôi cải thiện việc học,tôi nghĩ gia đinh lại ổn nên tôi chỉ chú tâm vào học. Khi tôi tốt nghiệp anh nói lời chia tay tôi, tôi cũng choáng váng bất ngờ, khi lí do anh đưa ra chỉ vì tôi quá chú tâm học không có thời gian dành cho anh, tôi nhớ mình đã khóc dữ lắm, bạn bè cũng an ủi khuyên lơn nhưng qua năm tháng chúng lại thôi. Tôi dọn về nhà, và tôi để ý mỗi đêm trên đầu giường tôi luôn có chiếc khăn tẩm nước, tôi biết nó để cho tôi lau nước mắt…
Nó tốt nghiệp đại học loại khá. Tính tôi thì trở nên cáu bẳn hơn, lúc nào không vừa ý tôi lại lấy nó ra làm bình phong. Có lần tôi đã mắng nó khá nặng để nó phải bỏ chạy mà khóc ra khỏi nhà, Lúc ấy mẹ đã nói với tôi:
- Quỳnh này, con có biết khoản tiền mẹ đưa con những năm cuối cấp ở đâu ra không?
- Thưa, tiền má để dành?
- Là tiền của con Lài đấy, nó đi làm kiếm tiền cho con ăn học đấy
Nghe tôi cũng choáng váng nhưng cũng thoáng bất ngờ, không phải tôi không tin em tôi không thể làm ra tiền mà tôi không tin đứa em tôi lại hy sinh đến thế. Tai tôi như ù đi khi mẹ nói tiếp
- Ngày ấy , má bệnh, chỉ mình nó ỏ nhà, nó cũng bất lực lắm, rồi con về, con bắt đầu đi làm, nó cũng đòi theo nhưng má không cho, con chưa bao giờ thắc mắc sao lương tháng con cứ tăng à? Đó là vì sau khi con về nó đã tới đó làm thêm nữa với danh nghĩa của con đấy…
- Nhưng sao má không nói…Sao ngày đó không ai nói…Con đã mắng nó…
- Nó không cho ai nói cả, ba má tôn trọng nó, rồi khi con buồn, nó cũng muốn hỏi con nhưng 2 đứa dạo này cứ xích mích miết, nó chỉ biết quan tâm con thông qua má thôi….
Tai tôi ù đi nhưng tim tôi đập mạnh mẽ. Bao kí ức từ khi bé thơ với việc nó hiện diên bên đời tôi bỗng chốc hiện lên, nó là em tôi ,nó biết tôi đang đau những gì và cố gắng những gì, còn tôi cả những giây phút hạnh phúc lẫn khổ đau của cuộc đời nó tôi cũng dừng dưng vì tính ích kỉ của mình. Nó chưa bao giờ xa tôi chỉ có tôi là tự xa nó bởi những suy nghĩ của tôi ,còn nó ,nó vẫn yêu thương và dõi theo tôi. Tôi gục đầu xuống ghế khóc dữ dội
- Chị, sao thế,,,?
Tiếng nó làm tôi ngẩng vội lên..
- Em…Đi đâu giờ mới về?
- Em sợ chị giận, đợi chị hết giận em lại về - Nó cười nhẹ
Tôi gào lên như trẻ nít
- Em, tha thứ cho chị nhé?
Nó nhìn mẹ rồi nhìn tôi mỉm cười
- Em sẽ tha thứ, vì em là em của chị mà!