Ý nghĩ trong thực tại
Rõ ràng trồng một cây bông
Hồng leo ra để ngắm lấy
Sự rực rỡ giữa muôn vàn
Sự rực rỡ ấy vậy mà
Sao chẳng bao giờ ngắm cây
Hồng leo bằng tiến trình tâm
Lí ta men theo vết thẹo
Sờ vào sự rực rỡ ấy
Ta không hề thấy dễ chịu
Ta không hề thấy dễ chịu
Một chút nào khuôn mặt ta
Tử tế chậm lại rõ ràng
Điều ta yêu không hề – có
Nhiều một vết trầy không mong
Muốn trong tâm hồn tuổi già
Điều ta nghĩ đã quên – rõ
Ràng không hề ít ta thật
Phiền muộn khi trồng cây ở
Tuổi mà mọi vẻ đẹp đẽ
Cứ trầy trụa những vết thương…
Mặt cười
Có rất nhiều mặt cười trong
đêm cũng như đời sống có
rất nhiều cách để sống sót
trong đói nghèo khờ khạo đôi
lúc em mất thăng bằng quên
đi đói nghèo bước qua đường
như một con chó con lạc
cả bố lẫn mẹ lạc cả
vào quán rượu nó say rượu
có nhiều cách để tỉnh qua
đường thế nhưng sao đôi chân
không muốn bước có nhiều xe
cộ qua lại cũng như nhiều
âm thanh tạt vào khối nhà
cao tầng trong đêm khiến em
khiến cái mặt cười méo xẹo
em mang nó lên bàn cân
đặt nó xuống ngày hôm qua
em có nhớ lại được đoạn
tuổi thơ em qua đường không
được con đường có nhiều mặt
cười như mặt cười sau đó
làm cuộc đời có nhiều cách
để khóc nhưng em không khóc
như mặt người lúc không cười !
Chị
Chị không đưa nổi em qua
Hết bụi xương rồng nhà mình
Bực mình chị ném thẳng tay
Em bay qua từng chiếc gai
Có chiếc gai nhọn hình dung
Nếu đâm vài nhác vào cuộc
Đời hay cuộc đời đang lơ
Lửng đâm sầm vào chiếc gai
Thì cũng như chị đành phải
Vứt bỏ đi nhánh gai khiến
Chị bỏ cuộc còn em ư
Đến lúc này em mới thấy
Mình nhức nhối ngã vào bụi
Cây trước nhà mình một số
Người đi chợ làng trên ngó
Ngang làng dưới chợt ngó thấy
Cảnh ngộ trong một cảnh đẹp
Một bà cụ già lấy tay bứt
Rứt đủ mọi thứ từ đó
Chị đã không đưa em qua
Nổi điều chị nhìn thấy em
Không thấy chiếc gai nào trừ
Đám người đọc