Trên cánh đồng xa
Thương cuống rạ trong mưa dầm tháng bảy
Nặng trĩu, oằn cong con ốc bươu vàng
Xao xác đồng xa, mưa theo gió chạy
Bóng em bên đường, bạc phếch thời gian ...
*
Đồng hết mùa, trắng mưa dầm quạnh quẽ
Cuống rạ phất phơ, hoang tái quạnh hiu
Em lặng lẽ đong ưu tư vò xé
Khẳng khiu rơi, trong tiếng vịt kêu chiều
*
Căn lều trống, tiếng gió khua bần bật
Bếp lữa tàn treo sợi khói mong manh
Choàng tay với, áo nhuốm màu bùn đất
Loay hoay canh, bầy vịt chạy quẩn quanh
*
Mưa day dứt trong chiều xa hun hút
Mây mù giăng giăng, mờ xám đắn đo
Nghe trống vắng, một góc đời hẫng hụt
Day trở chiều hôm, ruột rối tơ vò ...
*
Đồng hết mùa, tuổi xuân đâu trở lại
Tím ngát dòng trôi năm tháng hao gầy
Ngầy ngật sắc màu, qua thời con gái
Còn một ẩn tình chan chứa quanh đây ...
Ngập ngừng chiều
Em bước qua khe hở cuộc đời
Chợt thấy một hoàng hôn tím biếc
Rực rỡ vàng, chiều xa biền biệt
Gọt xuân hồng, ngày tháng hao vơi ...
*
Cứ chờ trông, điệu nhạc hoài mong
Đêm cuồng nhiệt vòng tay vương vãi
Mùa năm đó, đâu còn trở lại
Quay quắt chiều xa, đến quặn lòng
*
Em bước qua lối nhỏ, bước qua
Sâu thẳm nhớ, một hoàng hôn khác
Mây trắng cuối trời như kiêu bạc
Hờ hững trôi, trắng muốt, mượt mà
*
Nuối tiếc gì tiếng vọng sau lưng
Cứ thấp thoáng lối mòn bé nhỏ
Quanh quất dấu ngày, rơi đâu đó
Mà đắn đo rối bước ngập ngừng?
Đêm một mình
Vô cùng đêm, ráo hoảnh tình
Xa, rồi năm tháng phiêu linh góc đời
Lệch, nghiêng tuổi mộng hao vơi
Hết, đôi co thấu lẽ đời trước sau
Qua, đắng cay đượm sắc màu
Xanh, tươi ký ức ngọt ngào quanh đây
Chảy, tràn mộng tưởng phô bày
Thấy, đem vụng dại vần xoay một mình
Bắc Bình, Bình Thuận