Gọi mùa hạ cũ.
Chờ ai về giữa mênh mông
Tháng tư một đóa phượng hồng mong manh
Treo trên sợi nhớ long lanh
Thả chùm dĩ vãng vào xanh màu trời.
Bâng khuâng đôi mắt trông vời
Lá rơi lắc rắc bời bời như mưa
Bàn tay góp những nhặt thưa
Ôm lòng chao chát ngỡ chưa qua mùa.
Còn nghe từng ngọn gió lùa
Vương trên sợi tóc ai đùa xôn xao
Áo người trắng đến chênh chao
Ngàn sau còn dấy nỗi đau ngậm ngùi.
Loang vào hạ những bồi hồi
Hàng cây ngăn ngắt chảy trôi nắng vàng
Một màu phượng thắm mênh mang
Chùn chân buốt tiếng ve ran rã rời.
Chờ ai trên đỉnh sầu phôi
Chiều hoang hoải gió dạt lời phù vân
Nhớ gì phượng thắp lưng chừng
Gọi mùa xưa cũ mịt mùng âm hao.
Rơi mãi vào đâu.
Này là gió này là mây
Này là những nỗi sầu lay phay sầu
Để chiều rơi mãi vào đâu
Cho con nhạn trắng lạc đàn kêu nhau
Tiếng kêu lay lắt ngàn lau
Nghiêng nghiêng cánh gẫy lao đao giữa trời.
Một người đứng lặng chơi vơi
Nghe trong thinh vắng bời bời nhớ quên
Đi qua vạn nẻo lênh đênh
Cuối ngày sót lại bao chông chênh buồn.
Vẳng xa xa những hồi chuông
Tiếng cầu kinh loãng vào sương muộn màng
Bâng khuâng thả khói mênh mang
Tàn rồi điếu thuốc vẫn bàng hoàng đau.
Năm , mười năm...hay ngàn sau
Biết còn tìm thấy lại nhau trong đời ?
Này người yêu dấu mù khơi
Xin giữ lại nhé trên môi nụ cười
Hong cho ấm những chơi vơi
Dẫu rằng mãi mãi là vời vợi xa.