Lâu lâu có dịp tôi lại thử tìm niềm vui thú ở những mảnh đất mà mình chưa bao giờ đặt chân đến. Những nơi tôi đi qua thường để lại trong tôi rất nhiều dư âm và những cảm xúc thú vị mà không bút mực nào có thể viết nổi. Tôi thích những điều mới lạ, tất cả cứ như huyền ảo thôi thúc tôi cái sức mạnh mãnh liệt ấy khiến tôi khoác balo thực hiện hành trình của cuộc đời mình. Cũng đã lâu rồi kể từ ngày ấy, ngày tôi đặt chân đến mảnh đất của huyện Sơn Hòa, một huyện miền núi thuộc tình Phú Yên, ở nơi đây không chỉ mảnh đất mà cả con người của huyện miền núi ấy để lại trong tôi những kỉ niệm tưởng chừng như đã khắc sâu trong kí ức, không cách chi phai mờ.
Phải mất hơn 1 tiếng đi xe máy men theo lưng chừng núi tôi mới tới được Sơn Hòa. Con đường tôi đi choáng ngợp bởi gió trời thổi mạnh, tưởng chừng như đang quật ngã người cầm lái. Cái nắng gay gắt oi ả của những buổi trưa hè dường như muốn thiêu đốt thể xác tôi, nhưng nó chẳng là gì so với sự thôi thúc đang cháy bỏng trong tim tôi lúc ấy. Càng lên cao con đường càng trở nên khó đi hơn, thi thoảng có vài chiếc xe của những công ty khai thác đá đang cào đá thành từng tảng, vận chuyển xuống núi. Lại bắt gặp ở từng đoạn đường có những người công nhân đang làm đường, họ mang một tâm trạng hối thúc và vội vã, cứ như họ đang muốn dùng sức lực nhỏ nhoi của mình bồi đắp cho con đường trở nên dễ đi hơn để kéo gần cuộc sống của người miền ngược, kẻ miền xuôi.
Quang cảnh mà tôi đứng nhìn thực sự làm tôi choáng ngợp. Cái thứ gió mạnh mẽ giờ đã nhường dần cho những cơn gió hiu hiu, thi thoảng se sắt làm bay tóc tôi thổi tung cùng mây trời trắng xóa. Tôi dừng xe lại, đứng ở lưng chừng núi. Có vài chiếc xe đi ngang qua nhìn tôi như ánh nhìn dành cho một kẻ lãng du, có chút dư vị phấn chấn, nông nổi và hơi điên. Nhưng tôi không thể không dừng chân lại, bởi trái tim tôi đang rạo rực thôi hồi thành những nhịp trống dồn dập trước quang cảnh mà tôi đang nhìn thấy. Có đứng ở trên cao người ta mới nhìn thấy mọi thứ dưới kia thật nhỏ bé. Những ngôi nhà thưa vắng chỉ có thể nhìn thấy những chấm đỏ, có chăng là những cột khói đang bay lên khiến tôi tưởng như bếp nhà ai đương nấu bữa trưa. Cả thế giới dưới chân tôi đột nhiên biến thành những đường cắt xẻ, nó tạo thành một bức tranh với những mảng màu, những khoảng trống và cả những ô vuông đầy màu sắc. Nếu tôi không dùng ý thức kiềm lại có khi tôi đã muốn thả mình bay bổng vào bức tranh thiên nhiên vô cùng tận ấy. Tôi giơ tay ra như muồn chụp lấy. Nhưng ô vuông của những mảnh đất đang trồng hoa màu trông thật nhỏ bé và xa vời, cũng vì tôi biết mình đang ở trên cao nên có thể nhìn thấy nó bao la vô cùng tân tới thế nào. Những cánh rừng với những thân cây cao su cao vút phía xa xa và cả những cây xanh um tùm bao bọc hết cả một mảng trời phía dưới núi. Gần hơn một chút tôi thấy dưới kia những mảng đồi đang nhảy múa uốn lượn. Có chỗ thoai thoải, có chỗ ngang bằng, lại có chỗ thẳng đứng, và trên đó người ta trồng đủ thứ, có thể là lúa, có khi là mía, có khi là những cánh đồng mì.
Dường như ở nơi phố núi này người ta trồng mì là chủ yếu. Trong suốt cả quãng đường tôi đi những cánh đồng mì trải dài một màu xanh thật mát mắt. Chúng chỉ mới cao tới bắp chân tôi, lại gần nhìn hơn thì chúng như những bàn tay đang đưa ra tận hưởng những giọt nắng đang tưng tăng nhảy đùa trên lá. Càng lên cao không khí ở vùng núi này càng khiến tôi chớm lạnh, thế nhưng những chiếc lá mì vẫn cứ tung xòe, có lẽ chúng đang thèm những cơn mưa, vì ở vùng này nước hãy còn là một điều xa xỉ lắm. Có vài nơi mì đã cao ngang người tôi, ấy là lúc chúng bắt đầu có thể thu hoạch để đón tết về, lại có những nơi mì chỉ mới là những chiếc lá đang nằm dài trên mặt đất, chuẩn bị vươn cao trỗi dậy. Ngôi nhà của người quen tôi lọt thỏm giữa cánh đồng mì. Đó là một ngôi nhà tọa lạc ở vị thế thật đặc biệt. Nó được xây trên mảnh đất mà nếu đi xa hơn nữa sẽ là lưng chừng núi, trông nó lại thoai thoải và khá nguy hiểm, ấy thế nhưng họ đã sống trong ngôi nhà này từng ấy năm.
Cũng không phải ngẫu nhiên vô cớ mà loài cây này chiếm hữu tâm trí tôi. Bởi nó cũng là thứ hoa màu chính mà người dân nơi đây trồng. Và qua vài ngày ngắn ngủi dong ruổi cùng họ, tôi cũng biết họ đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi cho loại cây này. Tôi cùng bạn đi làm rẫy, tôi, người thành phố, cầm cuốc đã rất khó, thứ tiết trời lúc nóng lúc lạnh, lại có khi còn chớm hơi sương của những buổi đi làm sớm khiến tôi gần như kiệt sức. Thế nên tôi mới thấy họ thật phi thường. Dậy sớm, ăn miếng cơm dắt bụng, họ đi bộ hàng cây số tới vùng rẫy của họ. Tôi chi nhớ tới được đó chân tôi đã sưng vù. Dưới cơn mưa hay dưới trời oi ả, họ vẫn quần quật, khi thì bỏ củ xuống gieo, khi gieo trông hết rồi, phải xách nước thật xa mà tưới, rồi lại cả chưa kịp nghỉ ngơi thì phải đi cuốc cỏ vì cỏ mọc nhanh. Nhìn bạn tôi ngày nào cũng lấm tấm mồ hôi tới tận trưa rồi sập tối tôi ngầm thán phục bạn. Mồ hôi họ đổ xuống cho những cây non trưởng thành. Tôi thích ngắm những chiếc lá mì rồi tò mò ấp bàn tay mình vào đó, chúng trông như những bàn tay vậy, khi gió thôi bàn tay như chụm lại trêu đùa với tôi.
Cuộc sống của những con người nơi mảnh đất phố núi đầy sương này hãy còn gian khó lắm. Hầu như họ ăn những sản phẩm mình làm ra vì chợ trở nên quá xa xôi khi ở tít tận thị trấn. Chỉ khi có lễ lạt gì to lắm thì họ mới đi cả tiếng đồng hồ xuống đó, còn không thì cây nhà lá vườn cũng làm nên bữa ăn. Họ yêu những cơn mưa vì sẽ tưới mát cho cánh đồng xanh của họ và nắng trời trở thành những thứ họ ghét bởi nó sẽ cướp đi miếng ăn họ, như mới đây có những cánh đồng mía không mọc nổi vì hạn lên. Tôi thích ngồi cùng bạn vào những buổi đêm tận hưởng những khi sương xuống, nhưng chắc chắn chúng tôi không dám ngồi quá lâu vì trời sẽ rất lạnh. Những vì sao cứ như gần hơn mà tôi có thể đưa tay ra chạm phải. Bạn dẫn tôi ra phía sau nhà nhìn xuống khoảng trống bên dưới, ở nơi xa thật xa dưới kia có những ánh sáng chớp lòe của rất nhiều đèn nơi phố thị, chúng trở nên nhỏ xìu cứ như những tinh tú trên trời cao. Gần chúng tôi hơn chỉ có những mảng màu đen bao trùm vì cả vùng dưới chân núi đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Sương bắt đầu cựa mình thức giấc rơi xuống vai chúng tôi, sương rơi cả lên đầu bạn tôi cứ như những hạt mưa, sương rơi trên những chiếc lá mì và chúng động đậy rùng mình thưởng thức. Và khi gió trời bắt đầu trở lạnh, tôi trả lại màn đêm cho những ánh sao rồi chìm vào giấc ngủ…
Ngày tôi về, gia đình bạn tôi xào cho tôi ăn một dĩa to tướng những cái đọt non của mì, đăng đắng, ngai ngái chấm mắm rất ngon. Bác nhà cứ dúi vào tay tôi cả buồng chuối to quà nhà mang về thành phố. Tôi vẫy tay chào tạm biệt,gia đình bạn tôi, những cánh đồng mì như cũng vẫy tay chào tôi, tôi khẽ cười và dong xe đi xa rời vùng phố núi ấy…Phố núi mướt màu xanh!