Nó thức dậy lúc trời mới tờ mờ sáng dù ngoài kia trời mưa và lạnh lắm. Mưa suốt mấy ngày ni nên thấm đất thấm đai, và cái lạnh đầu mùa đã tràn về khiến nó rùng mình vì một cơn gió thoảng tới tốc lên mái tóc còn bù xù chưa chải của nó.
Chẳng hề chi vì suốt đêm hôm qua nó chờ mong cho trời mau sáng để nó ra vườn, giây phút hồi hộp kể từ chiều qua tới giờ khi nó nhìn lên mấy dòng ghi ngày tháng và địa chỉ trên vách nhà (ghi một nơi bí mật chỉ mình nó biết): Ngày vườn có nấm mối! Này nhé, ngày 2 - 11: góc có bụi tre gai nhiều gần cây dừa, ngày 6 -11: góc gần giếng Chùa có cây mít, ngày 9-11: góc bụi sim to nhảy qua khe nước là tới...
Hôm nay, nơi nó ra tìm sớm nhất đó là góc vườn có ụ mối to nơi gần phía cây dâu. Quả nhiên, nấm đã mọc lên rất nhiều, từng búp, từng búp nhú lên trông thật ngon mắt. Những búp nấm mập mạp, mạnh khoẻ, thân trắng muốt cắm sâu xuống đất, đầu nấm như những chiếc mũ màu nâu sẫm bóng bẫy, cứng cáp khiến lòng nó hân hoan khôn tả. Nó tưởng tượng ánh mắt bất ngờ của ba mạ, sự thán phục của các chị em nó khi nhìn thấy công trạng của nó là một gói nấm ngon mắt trên tay. Nghĩ đến đó nó hồi hộp lắm. Nhưng nó không vội vì biết chỉ mình nó biết nơi bí mật này, kể cả mấy đứa ở sát nhà nó, nên nó thủng thẳng với tay bẻ ngọn lá vả, đoạn nó từ từ nhổ từng cây nấm, nhẹ nhàng từng tai một, còn một chút gốc nó cũng cẩn thận đào nhổ cho hết mới thôi.
Nhưng nó khôn và không triệt đường sống của nấm như những kẻ tham lam lấy là lấy cho kì hết, mà nó chừa những cây còn nhỏ mới nhú để dành đó cho lần sau (cái tật này đôi khi hại nó vì cũng có lúc người khác phát hiện nhổ mất, hu hu!)
Có những đám nấm mọc nơi ven đường, nơi này thuộc phạm vi "công cộng" không thuộc quyền sở hữu của ai cả thì nó chịu, nên có nhiều lúc thấy có người trong mùa này lại lom khom trong bụi rậm, mắt dáo dác và tay thì cầm que vạch lá tìm kiếm thì đích thị là kẻ đó đang tìm nấm mối rồi.
Những kỉ niệm cùng lũ bạn hàng xóm rủ nhau đi tìm nấm mối là vui nhất. Hễ phát hiện nơi nào có nấm là ôi thôi không kể chi gai cào muỗi cắn (mưa xuống không khí ẩm nên muỗi rất nhiều), cứ vậy mà chen chân vô nhổ xới. Đôi lúc còn tranh giành nhau, xí phần nhau, nhổ nấm cứ nhổ đại cho nhanh, xong rồi mới quay lại nhổ tiếp phần bị đứt gốc. Vui rứa đó, cực rứa đó cái chuyện nhổ nấm mối.
Nhưng vì nấm mối là một loài nấm quá ngon và hiếm, mỗi năm chỉ có vài ngày đầu mùa mưa nên nấm mối quyến rũ nó vô cùng. Những tai nấm còn tươi ngon cứng cáp được gọt bỏ lớp đất bên ngoài rồi ngâm vào nước muối pha loãng, chừng vớt ra rồi bắt đầu chế biến các món: xào, hấp, nấu cháo, nấu xôi... thì ôi thôi không có món ngon gì trên đời sánh bằng đối với nó. Duy một món đến bây giờ thật sự nó vẫn chưa ăn nhưng nghe nói là ngon tuyệt lắm đó là nấm mối nướng. Nghe người lớn kể là ngon lắm, ngon lạ ngon lùng nhưng nếu mình đem nấm đó nướng thì nơi có nấm mối năm sau sẽ không mọc nữa. Không biết có thật vậy không nhưng nghe nói vậy là nó tuyệt đối không dám làm món đó. Nó sợ năm sau sẽ không còn nấm cho nó nhổ nữa.
Một kỉ niệm mỗi lần nhớ lại trong mùa nấm mối lại làm lòng nó rưng rưng, đó là có hôm cả nhà dáo dác phát hiện mạ nó đi từ sáng sớm đến chiều mà không thấy về. Hồi đó không như bây giờ mọi phương tiện liên lạc chưa có, mạ nó lại có bệnh trong người nên cả nhà lo cuống quýt. Chừng hai giờ chiều mạ nó về, người ướt hết, lạnh cóng làm môi mạ tím nhưng mạ cười vui, đưa ra một cái nón đầy ắp nấm mối. Khỏi phải nói nhà nó hôm ấy vui như hội. Chị em nó phụ mạ gọt nấm, đứa đãi nếp, đứa bóc hành và hôm đó nhà nó có món cháo nấm ngon nhức răng, thơm nức mũi. Vừa ăn chúng nó vừa hít hà, nghe trong từng tấc lưỡi vị ngọt ngào của nấm mối, hoà quyện mùi tiêu hành và cả ánh mắt trìu mến của mạ nó, ngoài trời vẫn mưa lâm thâm.
Chiều nay, nó dừng xe bên đường mua mớ nấm mối. Không nhiều như mùa nấm tràm mà chỉ lác đác bán một vài nơi thôi. Trả tiền xong thấy nó còn đứng tần ngần, chị bán nấm hỏi nó: "Em muốn mua thêm nữa à"? Nó lắc đầu, nó biết nó muốn mua một thứ mà người bán nấm không thể và không bao giờ có để bán cho nó, đó là những tai nấm ngày thơ!
Thẩn thờ, nó đi tìm nó: con bé mái tóc rối chưa kịp chải đã vội chạy ra vườn tìm nấm mối, gai cào xước tay!