người làm vườn mùa thu
dẫm lên chiếc lá cô đơn
nghe hoài niệm lao xao thức dậy
trên trời vẫn là những tảng mây xám
che phủ đam mê một ngày thiếu sáng
có mùi lá héo buồn buồn
khúc xạ ánh nắng xuyên qua màu đỏ
màu của quá khứchảy qua những tội lỗi
thấm xuống chín tầng địa ngục trần gian
người làm vườn mùa thu
nhặt hoa tàn bên chậu rạn nứt
vẫn là điệp khúc rơi xuống từ vòm cây
những ngón tay héo gầy vì đã cố bám vào tự do
suốt một đời du mục
mặt trời trốn vào con hẻm
không che lấp nỗi buồn từ trái tim chuyển đỏ
đôi môi bầm tím của người lặng câm
vì tiếng nói trở nên vô nghĩa
và lời hứa trở nên hoài nghi
người làm vườn mùa thu
vẫn cào xới trong tuyệt vọng
đất đã cứng dưới gót chân ngày càng mềm
có bao phiến đá bất công đè nặng lên những con giun
ngày hè thiêu nóng đốt cháy những cuồng vọng
thiên thần gục mặt bên hàng cây phong
mồ hôi lăn dài trên ngực thiếu nữ thèm khát cơn mưa tình ái
và những chiếc đinh đóng sâu trên lưng người còm cõi
cõng tương lai mà chẳng quên được ngày qua
mùa thu đem về những mùi buồn
người làm vườn im lặng
với những mảnh vỡ nhân gian …