TRỜI QUÊ BỮA ĐÓ
trời quê em có gì buồn
mà em với bóng giữa đường với cây
thôi đừng nhìn ngắm đôi tay
đã chai đá giữa tháng ngày khô khan
trời quê em có thở than
mà sông với nước bạt ngàn nhìn theo
nên đêm anh với bọt bèo
nhớ nhung từ thuở cheo leo gập ghềnh
trời quê đổ ngọn đầu đình
qua năm mùa hạn lênh đênh bốn vùng
anh đi thất thểu muôn trùng
trời quê bữa đó mịt mùng bữa nay.
CŨNG THƯƠNG
NẮNG SỚM MƯA CHIỀU
em về tóc chẻ ngọn thưa
tiếng rơi xuống lạnh âm thừa của trăng
sao em hiền dịu thưa rằng
đò ngang bến dọc một lòng bến anh
để cây cối lả ngọn ngành
đường xưa lạc một bóng hình năm xưa
thôi hoài mây nước đong đưa
cũng thương nắng sớm chiều mưa qua ngàn
em đi vườn cải úa vàng
nửa năm rồi cũng bàng hoàng tình anh
nửa năm cuối bãi đầu gành
sương mai nắng quái mộng lành cũng xa
vườn khuya một bóng bên nhà
ánh trăng đầu xóm tiếng gà đầu thôn
chao ơi dâu bể dập dồn
anh lưu lạc với mảnh hồn lưu vong.
VÀNG XANH EM TRỔ
TAN BỒNG VỀ ĐÂU
theo chiều anh bước qua sân
bóng cây đọng tiếng còn phân vân gì
nghiêng em xuống hết xuân thì
hoài anh đứng ngóng đợi gì mây trôi
hỏi em năm tháng xa vời
nắng mưa quên cả ruộng đồi núi sông
hư vô thổi gió qua đồng
vàng xanh em trổ tan bồng về đâu
em về trăng xế ngã sau
che anh bóng đợi niềm đau cuộc đời.