Thông. tuyết. và người
mũi cây thông nhọn đâm lú tuyết
đường lên dốc thẳm sói kêu tru
một hôm lạc qua vùng cực bắc
mắt dã quầng thâm bôi trắng mù
đời vẫn ở phố lưng xương khọm
đường sá mòn năm cứ già đi
bàn ghế điệp khúc tình nhân muộn
tựa mãi vào đâu cũng gối quỳ
thông vẫn tốt tươi màu đông quạnh
tuổi người ra rả giú thâm xuyên
thèm quá chú sóc con ngồi đợi
lạnh tàn mơn mởn nhú xuân lên
dẫu gì sinh thực hàm ơn tuyết
từ đáy trầm luân khíu lại đời*
năm tháng vập vồ qua thiên khải
chập choạng vai chiều một cánh dơi
mars 2019
*khíu, chữ Du Tử Lê
Nhớ một mùa yêu đầu đời
{h ộ c h i ế u}
em đeo mặt ngọc bùa yêu
rồi anh rớt xuống
cửa
liều
cấm cung
của nào riêng
của nào chung
cứ nghe vô tận
bập bùng trong nhau
cửa nào trước
cửa nào sau
không nhìn cũng thấy
đôi đầu
vấn
vương
{ư ớ m x u â n}
ta cưới nhau đầu mùa viễn thông
những đóa tuyết trinh rải nụ hồng
có môi mắt thơm hồn linh nghiệm
anh có em từng cơn gặt đông
anh thở em. và em mớm anh
cúc cu vào nhé khúc hân phùng
cho cành khô hạn căng da mướt
cùng lộc đơm tình hoa trổ bông
mùa cưới xin cheo tràn giao thuỷ
những quan tiền nháy hỏi đồng xanh
anh cấy mầm xuân vào khe lúa
để nghe tinh tuý giọt vô ngần
mùa xuân 20 như hai mươi