Ý NGHĨ CUỐI NĂM
1.
Anh đi giữa hai lằn ranh hơi thở
cuộc đua maratong đời sống
những chiếc lá hết thời rụng xuống ngày cuối năm
chạm mặt nước nấc lên tiếng sóng
mặt lá khô vàng vọt
không một ai
vớt lên
chia sẻ
sau bài ca có một âm thanh buồn
vết cắt trên thân cây vẫn còn nguyên
giọt chiều bảng lảng
đường gân
2.
Chúng ta mở trang Kiều
xem quẻ
thấy linh hồn tờ giấy nhàu nhĩ
những dòng thơ gãy cánh
anh bơi qua sa mạc mặc niệm
con đường khói cay đến ngạt hai sống mũi
người đi chiếc bóng chênh vênh
ái tình trở nên cũ kĩ
giống con bò giữ cỏ trong dạ dày nhai lại
tìm chi trang sách xa xôi
3.
thời đã khác
tất cả chìm dần giữa thùng rác khổng lồ
cõi lặng đầy xú uế
ngày lụi tàn khi mặt trời chiếc bánh vẽ
chúng ta không thể đợi
hãy lấy tâm hồn ông cha làm điểm tựa
quá khứ ngọn lửa còn đây
chúng ta không phải số một
cái gì thôi thúc chúng ta
khi chiếc áo đã rách.
8/1/2020
NHỮNG BÔNG HOA SẠCH NHƯ MÁU
Giấc mơ văng ngoài nội
bầy dế trơ chiếc vỏ không
khúc hòa tấu bay về phương trời đen
tuổi thơ chằng chịt mảnh vá
mùa đông đã trở lại
anh nghiệm thấy mùa đông trường tồn
bầy chim ngang qua vẽ bức tranh màu xám
treo giữa hè phố
hoang vu
chúng ta khóc cho tháng ngày khắc khoải
dọc ngang vết sẹo
quen thuộc như vân tay
anh gặt hái nhiều thứ trong vũng bùn
kiếm kế mưu sinh
bên sự khôn ngoan kẻ cắp thời nay
anh không muốn mình biến thành tên ăn cắp
để được nổi tiếng
nhắc hoài mấy thế kỷ sau
mãi mãi thơ là cứu cánh
người bạn đời chung thủy nhất
cái đẹp bao giờ cũng lên ngôi
trên ngôi vị ấy anh nhận ra con người
nếu anh chết
người ta đập vỡ trái tim lôi ra nhiều mảnh vỡ
giấc mơ không thành
anh tin sẽ bật dậy nghìn vạn bông hoa
sạch như máu.
Sài Gòn, 9/1/2020
KHÚC CA MƯỜI NGÓN
Mỗi cánh chim níu một vòm trời
cung đàn thông mênh mang mênh mang
cuộc người thiên di
chiếc bình bàn tay âm thanh
mười dòng suối đầy
ngược núi khô đã chết.
10/1/2020
TRÒ CHUYỆN VỚI CÂY MẮM
Cây mắm kết tà lụa trắng
chùm quả ửng đôi má
đám rễ mềm quấn chặt thân xác
bủa vây cùng vầng mặt trời
ta nghe lá ca hát
trong hơi thở nồng ấm gió qua
phiêu bồng của mây
ta sống với đôi cánh tự do
khát vọng không tuổi
29 rồi 31
những con số biết nói
cái tổ lơ lửng nở ra âm thanh mùa
ta đi mà về
hàm cá mập vẫn ngậm chặt cổ họng
9 giờ kém 15
cuộc sống dạy ta chịu đựng
tận cùng của đường đua
dưới kia mặt hồ phẳng lặng
ngôi tháp lặng lẽ
chuyện trò
ly coffee ngủ trong lòng tay
thơm hương
ta chào buổi sáng
thiên đường lóng lánh sương bay
chẳng có gì đánh đổi cuộc người sắp đặt
những cây mắm thiêng liêng
tán nhỏ xanh xanh một đời
như niềm hy vọng.
30/1/2020
THÁP CHUÔNG MẬT ĐẮNG
Hình như có người vừa đi qua khe cửa
tôi thấy thanh mảnh nhẹ nhàng
có thể ông thức dậy sớm hơn thường khi
bới tìm những câu thơ rơi dọc bờ sông trắng
ông ở một mình
không gia đình con cái
không chiếc bàn hay tấm phản gối thân
chỉ túi vải bên hông bền bỉ
theo chu kỳ ông ghé thăm
đâu đây văng vắng tiếng chuông cuồng điên
nhà tôi trên đường ông rẽ trái
rất tiện cho ông trong những cuộc tao phùng
tôi nói như đinh đóng ván
bao giờ ông cũng cô đơn
cũng không bao giờ lẻ chiếc
ông số một & là số không cùng
cánh đồng thơ trĩu hạt
cái bệnh trời sinh vẫn bám lấy ông
chết không có nghĩa đã dứt
ông mỉm cười
giống nhau một giuộc
tôi đầy đủ mà thiếu mọi thứ
thấy người mà người chẳng thấy mình
tôi đang thở trong chiếc khẩu trang
dịch corona thời đại
sống chung cùng chiếc thùng tono khổng lồ
cục đường vầng trăng của ông trong vắt
ngọt môi bao thôn nữ
các nàng không nuốt vội
tan dần tan dần
như huyết lệ năm xưa
nàng là ai sáng nay quỳ bên nấm mồ ông
như ông quỳ bên tháp chuông đổ
mang tên Mật đắng.
Tam Tòa trưa, 2/2/2020
QUÀ TẶNG THỜI ĐÃ XA
Anh muốn gửi một bông xương rồng
chưa ai làm quà tặng
nơi ngày đêm gió lào hun hút miên man
để hiểu về xứ ấy
chẳng có gì quyến rũ đáng yêu
người ta thường huyễn hoặc bao điều
nhưng tất cả là ban mai thanh sạch
đang bay trên lọn tóc em đây
anh đặt lên vầng trán thanh cao
chiếc khăn thấm nước giếng quê mát rượi
mặt trăng dịu dàng lặn trong lòng đất
sáng lên những phận nghèo hèn
em sẽ nghe tiếng à ơi mẹ ru
mỗi khi nồm nam cơn gió đổi
quây vào hai lá phổi đằm thắm hương cau
bồng bềnh giấc ngủ muộn
anh nhìn bầu trời chi chít sao giăng
không vì sao nào sánh được
đôi mắt em nhìn lần đầu
miệng em trái chín thơm tho
cặp môi giam anh vào ngục tối
hai gò cát thiêng liêng giữa sa mạc trắng
dòng sông qua phá sao ví nổi đường cong
của thân thể
mỗi khi ào ạt cơn sóng dậy
những nhà thơ lãng mạn ngợi ca
cũng không ngọt bằng chiếc lưỡi bình thường tạo hóa
bản nhạc tình là sương khuya êm ả
chẳng thể hơn ngón tay ngân rung khi chạm vào anh
giống anh đã chạm trước giờ khai hội
vì anh biết
miền đất càng khô khan khắc nghiệt
con người & đất lại nở hoa.
4/2/2020